Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: 12 nữ thần – Quyển 2

Kèo cá cược

Truyện Sex: 12 nữ thần – Quyển 2


Phần 61

Nói là làm, sau khi tuyên bố trước mặt trưởng lão Ngộ Sát, Vô Thanh liền sai người đến báo tin cho Mai Linh.
Mai Linh không có vấn đề gì đáng ngại sau khi bị bắt cóc, nhưng nàng vẫn giam mình trong phòng, lòng suy nghĩ mãi về cảm giác đêm qua, những gì nàng nói với Bình Thường trước đó chưa phải là tất cả, thật ra trong lòng nàng vẫn còn một gút mắc.

Phương Trang gõ cửa rồi bước vào phòng, mang theo lá thư mời của Vô Thanh: “Con gái, hộ pháp Vô Thanh của khu tục gia gửi thư mời con tham gia chuyến hành hương đến Băng Sơn Tuyết Lâm.”

“Thật sao?” Mai Linh mừng rỡ, Việt Nam rất ít nơi có băng tuyết, khi nghe kể về Băng Sơn Tuyết Lâm, nàng luôn ao ước được đến đó một lần nhưng chưa có cơ hội.

Phương Trang gật đầu: “Đúng vậy…”










Nhưng sau đó Mai Linh xịu mặt xuống: “Có phải là đi cùng với tên Siêu Phàm đáng ghét kia không?”

Ban đầu ấn tượng của Mai Linh đối với Siêu Phàm khá tốt, nhưng sau khi thấy gã bắt nạt Bình Thường rồi nói xấu Võ Phi Dương đã khiến nàng gán Siêu Phàm vào loại thành phần bất hảo.

Phương Trang hiểu tâm tính con gái, nàng mỉm cười trêu: “Người ta là thiên tài của Vô Lực bang này, được đi cùng hắn là vinh dự lớn đó!”

Mai Linh bĩu môi: “Thà đi với Bình Thường còn hơn!”

Bình Thường và Siêu Phàm, hai cái tên hoàn toàn đối lập, nhưng Mai Linh cũng không chắc chắn câu nàng nói chỉ để tỏ thái độ chán ghét Siêu Phàm hay là trong lòng nàng muốn đi cùng Bình Thường, nhưng nàng biết nàng không hề xem thường Bình Thường.

Phương Trang mỉm cười: “Vậy là đồng ý rồi nhé? Hộ pháp chọn Bình Thường đi cùng con.”

“Dạ? Con chỉ nói đùa thôi mà?” Mai Linh bất ngờ và lúng túng.

Phương Trang ngồi xuống bên cạnh con gái và nói: “Lúc nãy cha có nói thằng bé đó đến gặp con, mẹ cũng đã gặp nó rồi…”

“Dạ, thì sao hả mẹ?” Mai Linh tròn mắt hỏi.

“Khướu giác của Linh Miêu khá tốt so với người thường, mẹ đã ngửi ra mùi trên áo đứa bé rất giống mùi lạ trên thân trước của con đêm qua, chắc con cũng nhận ra đúng không?”

Mai Linh khẽ gật đầu: “Rằng người cõng con đêm qua rất có thể chính là Bình Thường…”

Im lặng thêm một lúc, nàng buồn bã nói tiếp: “Con có cảm giác hắn chính là Võ Phi Dương.”

Đó là cảm giác của Mai Linh đối với Bình Thường, chứ không phải cảm giác “có chút liên quan” như nàng nói với hắn trước đó.

Vẻ mặt Mai Linh có chút buồn tủi: “Có phải là hắn không mẹ? Tại sao hắn cứ thích giả làm kẻ vô danh? Lần trước hắn khiến con xem thường, rồi đến khi con nhận ra sự thật thì hắn lại rời đi khiến con phải hối hận. Lần này hắn khiến con thương hại, rồi chắc chắn sẽ có lúc hắn lại ra đi lần nữa, vì Vô Lực bang không đủ lớn cho hắn tung hoành…”

Phương Trang xoa đầu Mai Linh: “Con gái ngốc, biết chắc chắn hắn sẽ ra đi thì trước đó con phải biến bản thân thành nơi hắn muốn trở về… Còn về chuyện Bình Thường có là Võ Phi Dương hay không thì con phải tự tìm hiểu lấy, linh cảm không phải lúc nào cũng đúng, nhưng nếu đã tin thì hãy theo đuổi đến cùng…”

“Vậy nếu đến cuối cùng phát hiện ra hắn không phải…” Mai Linh đắn đo.

Phương Trang đáp: “Nếu con có thể theo đuổi đến cùng thì chuyện hắn là ai đã không còn quan trọng…”

Dưới màn đêm yên tĩnh, Bình Thường nằm trằn trọc mãi mà không thể ngủ dù đã mệt mỏi sau những biến cố liên tục xảy ra…

Chợt Bình Thường giật mình vì bị một bàn tay chặn miệng sau đó lôi hắn ra khỏi phòng mà không một tiếng động.

“Là ta!” Vô Thanh nói sau khi mang Bình Thường đến chỗ vắng.

“Hộ pháp, có chuyện gì ạ?” Bình Thường hú vía.

“Đã chọn ngươi tham gia hành hương rồi, đương nhiên không thể để ngươi làm mất mặt ta.” Vô Thanh nói.

“Dạ?” Bình Thường còn chưa rõ ý của gã.

“Từ giờ đến lễ hành hương còn hai tuần, mỗi đêm vào giờ này cứ đến đây.”

“Để làm gì ạ?” Bình Thường hỏi.

“Huấn luyện địa ngục!” Vô Thanh đáp.

“Huấn luyện địa ngục?” Bình Thường trợn mắt ngạc nhiên, sau đó quỳ sụp xuống dưới chân Vô Thanh và nói: “Đệ tử xin được tiếp nhận mọi dạy dỗ của hộ pháp! Ơn này cả đời không quên!”

Ngửa cổ nốc một ngụm bia, Vô Thanh ném xuống trước mặt Bình Thường một vật lấp lánh, là một chiếc nhẫn không gian.

“Cho ngươi!”

Bình Thường cầm lấy chiếc nhẫn, trong lòng khó hiểu xem xét rồi kinh ngạc: “Đây… chẵng lẽ là… nhẫn không gian?”

“Đúng vậy, thứ này ta dùng hồi nhỏ, nhẫn xoàng thôi, đủ chứa vài quyển sách, quần áo, thức ăn và thanh kiếm của ngươi!”

Gọi là xoàng, nhưng đối với thằng kiết xác như Bình Thường lại là cả một kho tàng, trong lòng hắn lúc này, Vô Thanh hộ pháp là một vị Bồ Tát giả làm bợm nhậu để cứu nhân độ thế…

“Hộ pháp… thứ này quý giá quá, đệ tử không dám…”

“Cứ giữ lấy, còn nhiều lời nữa ta cấm ngươi bén mãng đến khu chính tông!”

“Ặc! Dạ… vậy đệ tử xin ghi nhận và hứa sẽ đền đáp ân này! Nhưng mà… cái này dùng sao vậy ạ?”

“Mang nhẫn vào cái thứ giữa hai chân ngươi cho nó nhận chủ!”

Vô Thanh nói đùa nhưng Bình Thường ngây thơ tưởng thật, liền dạ một cái rồi vạch quần đút thử vào rồi hoảng hốt: “Thưa hộ pháp… không vừa…”

Vô Thanh vỗ trán cái bẹp, thật ra Bình Thường không phải ngu ngốc mà do đã quá tôn thờ Vô Thanh nên gã nói gì hắn cũng nghe.

Thế là Vô Thanh đành phải chỉ cho Bình Thường cách dùng nhẫn không gian, cũng may là dùng nhẫn này chỉ tốn ít linh lực và Bình Thường cũng vừa hay dùng được một chút linh lực đủ để cất và lấy những thứ lặt vặt.

Chỉ xong, Vô Thanh ném cho Bình Thường vài quyển sách: “Đây, cất vào khi nào rảnh thì đọc.”

Bình Thường xem sơ qua những quyển sách, bao gồm vài cuốn kinh phật, kỹ năng dùng niệm và cả cách luyện Kim Cang Thể, rồi ngạc nhiên nói: “Thưa hộ pháp, đệ tử chỉ là Tiểu Tăng, làm sao học nổi những thứ này?”

Vô Thanh nhún vai: “Tùy ngươi! Cất vào nhẫn đi!”

Bình Thường gắng sức lắm mới cất được đống sách cùng thanh kiếm vào nhẫn, sau đó hắn bị Vô Thanh túm áo chạy lướt đi như gió về hướng khu chính tông.

Nhưng Vô Thanh không vào khu chính tông mà đánh vòng ra sau núi.

Tò mò, Bình Thường hỏi: “Thưa hộ pháp, chúng ta đang…”

“Vào cấm địa!”

“Ặc!” Bình Thường giật mình, cấm địa bang là nơi chỉ cho phép đệ tử chân truyền và các hộ pháp, trưởng lão hoặc bang chủ vào.

“Đừng lo!” Vô Thanh trấn an khi gã dừng lại trước một vách núi.

Trời tối đen nên Bình Thường không nhìn rõ trên vách núi có một khe nhỏ, Vô Thanh lấy thẻ hộ pháp ra quẹt nhẹ vào khe, khe nứt liền tỏa ra ánh sáng vàng kim rồi như tan ra, Vô Thanh liền kéo Bình Thường vào trong.

Bình Thường theo Vô Thanh đi qua một cái hang sâu, rồi đến một gian phòng hình bán cầu rộng lớn, ở giữa phòng có một tòa tháp nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng rực, ánh sáng phát ra từ những hạt ngọc nhỏ màu vàng kim đính trên khắp tòa tháp.

“Đó là…” Bình Thường tò mò.

Vô Thanh giải thích: “Xá Lợi! Những cao tăng cấp Hòa Thượng trở lên khi viên tịch sẽ được hỏa táng. Niệm mạnh mẽ của họ sẽ không bị lửa đốt mà tích tụ thành những viên ngọc Xá Lợi kia. Người luyện niệm trong phạm vi phát quang của Xá Lợi sẽ được hỗ trợ rất lớn.”

Lúc Vô Thanh đang giảng giải, Bình Thường giật mình vì không biết từ lúc nào mà có thêm người bên cạnh, nhìn sang mới thấy đây là một lão già trọc đầu, lão nói: “Vô Thanh, đã lâu không gặp.”

Vô Thanh cười xề xòa: “Lúc ta đi lạc lão có thèm tìm về đâu mà bảo!”

Sau đó lão già quay sang nhìn Bình Thường: “Nhóc Bình Thường của khu tục gia này chưa đủ tư cách vào nơi đây nha!”

Nhìn mặt lão già rất hiền từ, nhưng Bình Thường lại cảm thấy run sợ: “Đệ tử…”

Nhưng lão già trấn an: “Ta không trách ngươi, Vô Thanh dám dẫn ngươi vào nghĩa là từ bây giờ ngươi đã có tư cách!”

“Dạ?” Bình Thường lại kinh ngạc.

Lão già quay sang hỏi Vô Thanh: “Đứa nhóc này rất quái lạ nha! Ta chờ xem ngươi đánh đổi có đáng giá hay không…”

“Đánh đổi?” Càng lúc Bình Thường càng không hiểu.

Vô Thanh xoa đầu Bình Thường và đáp lời lão già: “Không quan tâm!”

Lão già gật đầu: “Được! Đưa lệnh bài đây!”

Vô Thanh đưa hộ pháp lệnh cho lão già, cầm tấm lệnh bài trên tay, lão già thở dài: “Ài… Già rồi, sửa cái thẻ cũng phát mệt!” Nói xong, lão nhắm mắt lại, bàn tay cùng tấm thẻ tỏa ra ánh sáng vàng kim rồi tấm thẻ dần dần biến đổi hình dạng, từ hộ pháp lệnh đổi thành trưởng lão lệnh.

Nghĩa là Vô Thanh đã lên chức trưởng lão, Bình Thường kinh ngạc đến há mồm.

Trao thẻ cho Vô Thanh, lão già nhìn sang Bình Thường: “Đưa tay ra nào!”

Bình Thường ngây dại làm theo, lão già chụp lấy tay hắn và bắt đầu nhắm mắt, lặp lại hành động lúc nãy nhưng ánh sáng mạnh mẽ hơn, và khi lão buông tay, mồm Bình Thường cũng muốn rơi xuống đất theo, vì phát hiện trên tay là một tấm lệnh bài, chân truyền lệnh thứ bảy!

Và Bình Thường lập tức quỳ xuống dập đầu lia lịa: “Đệ tử bất kính, mong người tha tội!”

Hóa ý niệm thành vật chất, đây là điều mà ngay cả Hòa Thượng cũng không thể làm, không khó để Bình Thường đoán ra lão già này là một vị Bồ Tát hoặc La Hán, thậm chí còn có thể là cấp cao hơn, đức Phật!

Hóa ra trong Vô Lực bang tồn tại một cao nhân ẩn dật…

Lão già cười hiền từ: “Được rồi, đứng lên đi, con trai ta rất thích ngươi đó…”

“Con trai người?” Lại thêm một điều khiến Bình Thường ngạc nhiên.

Lão già gật đầu: “Hắn bảo ngươi thường mang trứng đến cho hắn ăn, và kiên nhẫn nghe hắn kể những câu chuyện mà người khác cho là nhảm nhí…”

Giờ thì Bình Thường đã hiểu, rằng người mà cao nhân nói đến là lão già lao công kia.

Lão già thở dài: “Hắn vốn là một thiên tài hoành hành một thời, sánh ngang với Vô Địch của Cường Dương cung, nhưng gặp nạn rồi mất đi khả năng tu luyện… Mấy năm trước hắn muốn rời bang ra ngoài du ngoạn rồi bị trúng gió suýt lìa đời, may là được Vô Thanh ra tay cứu sống.”

“Để tạ ơn cứu mạng con trai, ta đã hứa đáp ứng Vô Thanh ba điều kiện, một là giúp hắn giải trừ thù hận trong lòng, còn hai và ba…”

Lão già nhìn sang Vô Thanh, gã lúc này đang ngửa mặt nốc bia: “Chính là hai việc vừa rồi, đưa hắn lên chức trưởng lão rồi cho ngươi làm đệ tử chân truyền thứ bảy của bổn bang.”

Lần này thì Bình Thường muốn bật khóc, hai điều kiện từ một vị cao nhân, vậy mà Vô Thanh lại sẵn sàng đánh đổi cho hắn, trong lòng Bình Thường thầm nhủ, nếu hắn biến thành con gái thì nguyện nâng khăn sửa túi cho gã suốt đời…

“Thôi, ta đi đây…” Lão già vừa cười vừa lắc đầu rồi lom khom đi vào một trong các lối đi khắp xung quanh gian phòng.

“Ngươi cũng vào một đường để chuyên tâm luyện đi!” Vô Thanh phất tay nói, gã biết Bình Thường đang rất cảm động nhưng gã không thích cảnh này.

“Dạ…”

Bình Thường muốn nói lời cảm ơn và thề non hẹn biển gì gì đó, nhưng chợt có tiếng quát: “Bình Thường! Ai cho ngươi vào đây!”

Là Siêu Phàm cùng với sư phụ hắn, Ngộ Sát.

Ngộ Sát đang cay cú Vô Thanh, thấy gã phạm luật liền mừng húm: “Vô Thanh, để xem lần này ngươi giải thích thế nào?”

Vô Thanh và Bình Thường cùng giơ lệnh bài lên, Ngộ Sát và Siêu Phàm ngã bẹp xuống đất.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232 Phần 233 Phần 234 Phần 235 Phần 236 Phần 237 Phần 238 Phần 239 Phần 240 Phần 241 Phần 242 Phần 243 Phần 244 Phần 245 Phần 246 Phần 247 Phần 248 Phần 249 Phần 250 Phần 251 Phần 252 Phần 253 Phần 254 Phần 255 Phần 256 Phần 257 Phần 258 Phần 259 Phần 260 Phần 261 Phần 262 Phần 263 Phần 264 Phần 265 Phần 266 Phần 267 Phần 268 Phần 269 Phần 270 Phần 271 Phần 272 Phần 273 Phần 274 Phần 275 Phần 276 Phần 277 Phần 278 Phần 279 Phần 280 Phần 281

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến