Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: 12 nữ thần – Quyển 2

Kèo cá cược

Truyện Sex: 12 nữ thần – Quyển 2


Phần 45

Nghe hai từ Thục Phán từ trong thẻ An Dương Hành Bảo phát ra, Dương ngạc nhiên hỏi: “Ngài là… An Dương Vương?”
“Chính ta! Còn ngươi là ai, nghe giọng chắc không phải Cao Lỗ, sao lại có thẻ An Dương Hành Bảo của hắn?”

“Dạ… đây là…”

Dương định giải thích, nhưng chưa kịp thì chợt có âm thanh rè rè phát ra rồi tấm thẻ ngừng phát sáng.

Dương nhìn tấm thẻ ngọc tinh xảo, trước đây chỉ vứt trong một góc của nhẫn không gian nên Dương không hề nghĩ rằng tấm thẻ cũng là một phát minh của Thần Sư Cao Lỗ, tấm thẻ này vận dụng ý của linh lực để giúp cho Linh Vương trở lên có thể liên lạc với nhau trong phạm vi Cổ Loa thành.










Khác với điện thoại di động mà Dương biết, thẻ An Dương Hành Bảo hạn chế về khoảng cách và rất dễ bị nhiễu khi có linh lực cấp Vương khác chen ngang. Xung quanh Dương là khoảng không trống trải nên hắn đoán vấn đề nằm ở phía An Dương Vương.

“Nhưng An Dương Vương đang ở đâu?” Dương tự hỏi và đưa mắt nhìn quanh rồi nhìn xuống dưới, chỉ là khoảng không mênh mông, không hề có bóng dáng một tòa thành nào. Cuối cùng hắn nhìn lên trên, nhưng không có một hòn đảo trên bầu trời như hắn tưởng tượng, mà phía trên là mặt đất, và tòa Cổ Loa hùng vĩ đang chỉ ngược xuống hắn.

Dương đang ở trên bầu trời, nhưng lại không thể rơi, cơn bão không gian đã khiến cho lực hấp dẫn của khu vực này hoàn toàn hỗn loạn.

Đang nhìn tỏa Cổ Loa thành trên đầu, Dương chợt nghe một âm thanh nhẹ nhàng mà khiến hắn rùng rợn, âm thanh của Chân Long cốt đáp xuống nơi hắn đang đứng…

Binh!

Tung một cước thần tốc bằng chiếc chân xương xẩu vào bụng Dương khiến hắn hự lên một tiếng rồi văng xa, bộ xương lập tức giậm chân lao theo và bồi thêm một cú vào ngực Dương khiến hắn ọc máu ngay trên không và tăng tốc văng đi. Vẫn không buông tha, khi Dương sắp rơi vào một nền gạch khác thì bộ xương đã tiếp đất nhanh hơn và tung gối vào lưng Dương rồi nhảy lên sút một cú vô lê vào eo hắn…

Binh! Binh! Binh!

Tốc độ và sức mạnh của bộ xương quá khủng khiếp, nhưng Dương không cố sức phòng ngự, cũng không Tiên Long hóa, bởi hắn nhận ra một điều. Với sức mạnh có thể đánh gục Linh Đế như Thích Đại Tru thì bộ xương này hoàn toàn có thể một cước đá nát đầu Dương, nhưng những gì Dương nhận được chỉ là sát thương gây đau đớn chứ không nguy hiểm đến tính mạng, và nếu Dương càng phòng ngự thì chịu đòn càng nặng.

Bộ xương chỉ xem Dương như đồ chơi giải trí, vậy nên hắn thà cắn răng chịu đòn để chờ cơ hội thích hợp dùng Dạ Hành trốn thoát còn hơn là chống cự để tiêu tốn vô ích.

Và sau khi Dương bị thêm một đấm bay đi xa, một người đàn ông cao lớn nhảy lên túm áo hắn và bỏ chạy và nấp vào một góc tường…

Không có khả năng cảm ứng khoảng cách xa bằng linh lực nên bộ xương Chân Long khi đuổi đến thì đã mất dấu Dương, sau một hồi nhìn quanh bằng hốc mắc sâu hắm rồi rời đi.

Dương và gã đàn ông lúc này mới thở phào.

“Thật là một bộ xương khủng khiếp!” Gã đàn ông nói khi nhìn cơ thể tàn tạ của Dương.

Dương gật đầu công nhận rồi đảo mắt nhìn gã đàn ông, một gã trung niên to khỏe với gương mặt khá ưa nhìn…

Thấy Dương nhìn mình, gã đàn ông niềm nở giơ tay ra và nói: “Ta là Lưu Mông, rất hân hạnh được gặp cậu, Võ Phi Dương.”

Dương dè chừng bắt tay Lưu Mông và đáp: “Cảm ơn chú đã cứu giúp…”

Bắt tay xong, Lưu Mông tựa lưng vào góc tường, châm điếu thuốc lá thân thiện mời Dương.

“Cháu không hút thuốc ạ!” Dương từ chối.

Lưu Mông gật đầu rồi đưa thuốc lên miệng hút một hơi rồi nói: “Ài… Nghe tin Âm Đạo hội bại trận, hai Chúa Tể đều bị hạ gục nên ta đến đây kiếm chút cháo, nào ngờ bị cuốn vào cái nơi kì quái này, thật là đắng lòng…”

Hút xong điếu thuốc, Lưu Mông đứng dậy: “Thôi, ta phải tìm đường rời khỏi đây, cậu muốn đi cùng không?”

Dương lắc đầu: “Dạ không, cháu còn phải tìm bạn…”

“Vậy chúc may mắn!” Lưu Mông chào rồi nhảy lên từng phiến nền và tường đang lơ lửng để tìm đường tiến lên tòa thành trên cao.

Lúc Lưu Mông rời đi thì Dương cũng đã hồi phục chút đỉnh nhờ thuốc chữa thương hắn chôm từ Lục Diện. Dương nhắm mắt lại và hỏi Google về thông tin vị trí của Dạ Vũ…

Nhưng Google đáp: “Không gian hỗn độn, không thể định vị chính xác…”

Dương đã dần quen với sự vô dụng trong tình huống quan trọng của Google nên chỉ đành thở dài rồi chọn một hướng ngược hướng với bộ xương Chân Long để đi tìm Dạ Vũ.

Ở một nơi khác, Hoài Bão đứng như trời trồng sau khi lãnh một nhát đâm của Phong Linh Nhi vào giữa ngực…

Thường thì trong tình cảnh này, nhân vật trai đẹp bị gái đâm sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt hoang mang và hỏi bằng giọng bi thương: “Tại sao? Tại sao lại đâm ta… Tại sao…”

Nhưng Hoài Bão thì không, hắn đã sớm phát hiện ra Phong Linh Nhi có vấn đề từ ánh mắt nàng, chỉ là không ngờ được nàng lại ra tay không chút do dự. Tuy bị đâm nhưng vết thương vào giữa ngực không phải vấn đề, Hoài Bão lập lức lấy lại bình tĩnh và bước lùi ra trong khi tay vội vã lấy ra vài viên thuốc cho vào miệng.

Phong Linh Nhi sau nhát đâm thì đứng yên, mắt nàng như tỉnh mộng khi nhìn thấy máu chảy đỏ ngực áo của Hoài Bão.

“Là… ngươi…”

Thấy Phong Linh Nhi nhận ra mình, Hoài Bão mừng rỡ tiến lại: “Ta đây, Hoài Bão đây! Nàng bị sao vậy?”

Phong Linh Nhi giơ tay ngăn Hoài Bão tiến gần nàng: “Đừng lại đây! Đi đi, nếu không… ta sẽ giết ngươi…”

“Tại sao? Nàng gặp vấn đề gì? Chúng ta có thể tìm cách giải quyết mà?”

Phong Linh Nhi lắc đầu: “Không thể… Mau đi đi… ta không thể kiểm soát bản thân…”

Tất nhiên Hoài Bão sẽ không bỏ đi, nhưng ngay cả sư phụ hắn cũng không thể nhận ra tình trạng của Phong Linh Nhi là gì… cho đến khi cơ thể nàng thêm một lần biến đổi.

Từ hình dạng Thánh Nữ với hai đôi cánh trong suốt long lanh, màu da Phong Linh Nhi nhạt dần rồi trắng bệt, cơ thịt trên khắp người nàng co quắp lại, đôi mắt chuyển màu đỏ ngầu với con ngươi hẹp như mắt hổ, đôi chân vốn thon dài giờ mọc đầy gai gốc, móng vuốt sắc nhọn mọc ra trên những ngón tay nhỏ dài như chân nhện, khắp người nàng cũng bắt đầu mọc những mảnh vảy đen, trông khá giống vảy rồng của Dương.

Thánh Nữ xinh đẹp thuần khiết hóa thành một quái vật kinh tởm ngay trước mắt mình, Hoài Bão chỉ còn biết đứng chết lặng nhìn nàng… Không phải hắn sợ, cũng không phải hắn sốc, mà hắn căm thù, hắn muốn lập tức giết chết kẻ đã gây ra điều tàn nhẫn này…

Phong Linh Nhi hoàn thành quá trình biến đổi, nàng nhìn Hoài Bão bằng đôi mắt hung ác vô hồn… Trong đầu nàng giờ chỉ còn cơn khát máu cùng cực, giết, giết và giết…

Vậy nên, dứt khoát và tốc độ, một trong những móng vuốt của Phong Linh Nhi xuyên qua ngực Hoài Bão, lần này là ngay vị trí quả tim.

Nhưng hắn không chết, vết đâm lệch khỏi tim vì nàng đã không có ý giết hắn…

“Tốt nhất là đừng nên gặp lại…” Để lại một câu lạnh lùng, Phong Linh Nhi vỗ cánh bay đi…

Hoài Bão đứng yên, hắn có thể mượn Ma lực của sư phụ để bắt lấy Phong Linh Nhi, nhưng hắn không có cách cứu nàng, nên hắn chọn cách để nàng rời đi, chừa sức hủy diệt Âm Đạo hội và truy ra cách cứu chữa nàng…

“Âm Đạo hội…”

Hoài Bão ngẩng mặt nhìn lên trên, dễ dàng nhận ra tòa thành có dạng như xoắn ốc kia là Cổ Loa, và với kiến thức có được, không khó để Hoài Bão đoán được trong tòa thành kia có thể có một Thần hồn và một Thần Bảo, Bạch Kê và Linh Quang Thần Cơ. Hắn cần cả hai…

Dương vẫn đang tìm kiếm bóng dáng Dạ Vũ, đi được một lúc thì đáp xuống một góc tường vỡ và chạm mặt một người, Đặng Vô Tư.

Vấn đề là Đặng Vô Tư đang cởi bộ quần áo rách rưới vì cơn bão không gian ra để thay quần áo mới nên hiện tại nàng hoàn toàn khỏa thân…

Dương không có cảm tình với Đặng Vô Tư nên tất nhiên hắn sẽ không nhìn mặt nàng, mà nhìn vào cơ thể trần trụi tươi như hoa của nàng…

“Á! DÂM TẶC!”

“A! Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý!” Dương vội giải thích trong khi đưa tay lên che mũi và miệng, chỉ chừa ra đôi mắt đang mở thao láo.

Đặng Vô Tư mặc vội quần áo rồi uất ức chỉ tay vào mặt Dương: “Tên dâm tặc bỉ ổi! Ta sẽ giết ngươi!”

“Ài… chỉ lỡ nhìn một chút thôi mà… Thôi ta cho cô nhìn của ta rồi huề nhé!”

Đặng Vô Tư tức muốn khóc: “Ngươi… ngươi… anh trai ta sẽ giết ngươi!”

“Thằng nào bắt nạt em gái ta?”

Ngay khi Đặng Vô Tư gọi hai từ anh trai thì Đặng Vô Tâm liền đáp xuống trước mặt nàng, và ngay khi thấy Đặng Vô Tâm thì Dương liền mắng thầm: “Thằng này linh thiêng như cô hồn!”

Đặng Vô Tư uất ức méc: “Tên biến thái đó nhìn lén em!”

“Á đù!” Đặng Vô Tâm quay sang Dương và hất cằm: “Mày là thằng nào! Xưng danh! Ủa? Sao trông quen quen?”

“Thấy mẹ rồi!” Dương nghĩ thầm, nếu Đặng Vô Tâm thả Lôi Ảnh Thú ra thì Dương chỉ có nước xin tha chứ vài bước Dạ Hành không đủ để thoát khỏi truy đuổi của Lôi Ảnh Thú kia…

Tỏ ra quan ngại sâu sắc trước tình hình bất ổn, Dương liền tìm cách giải quyết mâu thuẫn thông qua đối thoại.

“Hề hề! Anh Tâm không nhớ em sao?”

Đặng Vô Tâm nghĩ ngợi rồi đáp: “Mày là… Võ Phi Dương?”

Dương gật đầu: “Vâng ạ! Lần trước cũng nhờ anh nương tay chứ không thì em làm sao thắng nổi, hề hề…”

Vẻ mặt như bị câu nói của Dương làm cho mình bị xúc phạm, Đặng Vô Tâm trừng mắt: “Hừ! Đừng xem thường ta! Lần đó là ta không ra tay, chứ nếu ta nương tay thì ngươi cũng sẽ bại!”

“Ặc!” Đối với một thằng vô sĩ thì phải vô sĩ hơn nó, Dương nghĩ vậy nên càng ra vẻ lòn cúi: “Dạ đúng… Anh mà nương tay thì em cũng thua chắc…”

Nhưng có một điều Dương không biết là Đặng Vô Tâm cũng đang rất sợ hắn, chỉ là cố ra vẻ anh hùng trước mặt em gái, nhưng khi thấy Dương sợ mình thì gã tưởng Dương đang giúp gã lập uy trước em gái nên càng lúc càng lấn tới: “Biết điều thì tốt! Nhưng mày dám làm tổn thương em gái của tao nên tao buộc phải dạy mày một bài học…”

Ý của Đặng Vô Tâm là định nói vài câu rồi để Dương đi, nhưng lúc nói câu trên thì Đặng Vô Tâm đưa tay lên ngực gãi ngứa nên Dương tưởng tên này muốn thả Lôi Ảnh Thú ra cắn hắn, liền năn nỉ: “A… tha cho em… thật sự chỉ là vô tình…”

Vừa năn nỉ, trong đầu Dương vừa nghĩ thầm: “Cho tao đi đi mà, đánh với mày phải dùng Cuồng và Dạ Hành thì phí lắm…”

Còn Đặng Vô Tâm ngoài mặt bặm trợn, trong lòng lại thầm nghĩ: “Làm ơn đi đi mà, trước mặt em gái mà bị mày cho ăn hành thì nhục lắm…”

Trong khi hai tên hổ giấy và rồng giấy đang hù dọa và năn nỉ nhau, một người khác xuất hiện…

“Có chuyện gì?”

“Rồi, xong!” Dương đưa tay vỗ trán, kẻ vừa xuất hiện là Đặng Đô, cha của Vô Tâm và Vô Tư.

Trong ánh mắt hoang mang của Dương, Đặng Vô Tư tiến đến níu áo Đặng Đô, tay còn lại chỉ thẳng mặt Dương và nói: “Cha! Con muốn cưới ảnh!”

Mặt Dương đang hoảng thì đơ hẳn…

Hóa ra Đặng Vô Tư âm thầm yêu thích Dương, kẻ có dạng biến hóa ngầu hơn Hắc Hổ của anh trai nàng, có tinh linh đẹp hơn Hỏa tinh linh của anh trai nàng và có linh thú hùng mạnh hơn Lôi Ảnh Thú của anh trai nàng, và cả món vũ khí “bự” lợi hại có để bắn gục anh trai nàng bằng một đòn duy nhất. Lần đầu gặp nhau trong đêm mưa mù mịt nên Đặng Vô Tư chỉ nhìn sơ mặt Dương và chú ý bên vai cụt tay của hắn nhiều hơn, mang lòng căm ghét nên nàng đã không nhận ra Dương cho đến khi Đặng Vô Tâm gọi tên hắn…

Và cái sự dâm dê hung tợn cực kỳ đáng ghét của Dương bỗng chốc hóa thành sự bạo dạn thú tính cực kỳ hấp dẫn trong lòng Đặng Vô Tư…

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232 Phần 233 Phần 234 Phần 235 Phần 236 Phần 237 Phần 238 Phần 239 Phần 240 Phần 241 Phần 242 Phần 243 Phần 244 Phần 245 Phần 246 Phần 247 Phần 248 Phần 249 Phần 250 Phần 251 Phần 252 Phần 253 Phần 254 Phần 255 Phần 256 Phần 257 Phần 258 Phần 259 Phần 260 Phần 261 Phần 262 Phần 263 Phần 264 Phần 265 Phần 266 Phần 267 Phần 268 Phần 269 Phần 270 Phần 271 Phần 272 Phần 273 Phần 274 Phần 275 Phần 276 Phần 277 Phần 278 Phần 279 Phần 280 Phần 281

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến