Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện Dâm >> Truyện Sex: Tây du (Update Phần 205)

Kèo cá cược

Truyện Sex: Tây du (Update Phần 205)

Phần 177: Giấc Ngủ Bình Yên

“Không… là hắn tự ngã!”
Bạch San San vừa nâng Thiên đang cứng ngắc dậy vừa trách Long Nhi nói: “Ngươi là cô cô kiểu gì vậy? Nếu không phải ngươi thắng vụ cá cược ta đã đem hắn về Tiểu Cô Nương rồi.”

Thiên khó hiểu nhìn cô gái trắng trẻo quá mức này rồi quay sang nhìn Long Nhi, hắn hỏi: “Hai người không phải do lão Long Vương phái tới quyến rũ ta à?”

Bạch San San và Long Nhi cùng nhau lắc đầu, Thiên quê độ không dám nhìn thẳng hai nàng rồi cười một nụ cười khờ khạo kiểu như những gì ban nãy thốt ra từ miệng hắn là do vong nhập chứ không phải hắn nói.

Bạch San San đặt Thiên nằm lại trên giường, thấy tay chân hắn cứng ngắc thì lắc đầu thở dài: “Ban nãy cho thuốc hơi quá tay rồi, thôi đợi hắn trở lại bình thường đã.”










Thiên hơi lo lắng hỏi: “Hai ngươi rốt cuộc là ai? Muốn làm gì với ta.”

Bạch San San nhún vai đáp: “Hiếp dâm ngươi!”

“Ặc!”

“Ta đùa thôi, có người muốn gặp ngươi.” Bạch San San vẫy vẫy gọi Long Nhi cùng ra ngoài để lại Thiên nằm một mình trong tư thế khó đỡ.

Khoảng nửa ngày sau, tay chân Thiên mới cử động được bình thường. Hắn bước ra cửa và không thấy ai canh gác hay có pháp trận giam giữ nào nên liền lẻn ra. Bên ngoài là hành lang rộng lớn với chi chít những họa tiết san hô, điều này càng khẳng định đây chính là dưới đáy biển, còn biển nào thì không biết.

Một cung điện rộng lớn nhưng vắng vẻ, Thiên cũng bắt đầu không cần lén lút nữa vì hắn không thấy một bóng người nào ở đây cả.

“Là bẫy à?” Thiên đa nghi tự hỏi, sau đó hắn đi tới một ngã ba. Hắn chọn đại một lối mà với hy vọng có thể tẩu thoát khỏi đây đi tìm Tiêu Diêu.

Trong lúc Thiên còn đang lang thang tìm lối thoát thì trong một căn phòng sang trọng với ánh đèn lung linh. Có ba mỹ nhân xinh đẹp đang ngồi bên trong.

Long Huyền đang ngồi chải tóc trong khi Long Nhi đang giúp tỷ tỷ chọn y phục.

Bạch San San trong lốt cải trang Long Mi thì khép nép đứng một bên. Thân phận thực sự của nàng chỉ có Long Nhi biết, ngoài ra ngay cả Long Huyền cũng không biết rằng người hầu đứng cạnh mình là một kẻ vô cùng mạnh.

“Tỷ tỷ… ta thấy mấy bộ này bộ nào cũng đẹp, đâu cần phải chọn?” Long Nhi vừa cầm mấy bộ y phục lên vừa hỏi.

Long Huyền hôm nay khác lắm, không còn vẻ thờ ơ bất cần như mọi ngày nữa mà lại khá là tỉ mỉ chăm chút ngoại hình.

“Muội thấy nó thế nào?” Long Huyền vừa chải tóc vừa hỏi.

Long Nhi đáp: “Rất đẹp, bộ này rất hợp với tỷ.”

“Không… ý ta là con trai ta… nhìn nó thế nào?” Long Huyền lắc đầu nói.

Long Nhi nhớ lại cảnh Thiên chiến đấu với Long Bính, rồi nhớ tới cảnh hắn hiểu lầm nàng tới để dụ dỗ hắn rồi tự biên tự diễn nói linh tinh khiến nàng bật cười. Nàng khẽ đáp: “Ta thấy hắn… lạ lắm!”

Long Huyền ngạc nhiên như lo lắng, vội quay sang hỏi: “Lạ thế nào? Con ta có bệnh sao?”

Long Nhi lắc đầu: “Không, sức khỏe của hắn thì khỏi bàn… tỷ phải gặp thì mới biết được.”

Bạch San San đứng một bên khẽ đưa tay ra dấu với Long Nhi là tới giờ thuốc hết tác dụng rồi. Long Nhi hiểu ý liền nói: “Tỷ tỷ nhanh lên, hắn đang chờ đấy.”

“Đây rồi!” Long Huyền cầm nhanh bộ y phục màu đen trên tay Long Nhi rồi xoay người một cái, bộ váy đen bó sát đã ôm lấy cơ thể ngọc ngà của nàng.

Rầm!

Bỗng một tiếng động lớn vang lên…

“Có chuyện gì vậy?” Long Huyền nhíu mày tự hỏi.

Long Nhi lắc đầu: “Đi xem thử.”

Thế rồi cả ba nàng chạy ra ngoài, tìm hướng phát ra tiếng động. Trước khi đi Bạch San San vào phòng kiểm tra thì phát hiện Thiên đã biến mất, nàng kinh nghi: “Sao hắn đã khỏi rồi? Thật đáng sợ.”

Lúc này tại một căn phòng cực rộng, trước đó Thiên đã đi vào đây và chạm chán một con bạch tuộc khổng lồ có thể đổi màu. Nó đang nằm trên một núi châu báu, vàng, kim cương.

Thiên sáng mắt, rón rén tiến vào với mục đích chôm chĩa một ít. Tuy nhiên khi hắn vừa vào đã bị con bạch tuộc phát hiện. Nó gầm lên rồi hỏi: “Tên kia, ngươi là ai?”

Thiên cảm nhận được tu vi của nó không hề thấp thậm chí là mạnh hơn hắn nên không thể hiện thái độ bố láo, hắn lịch sự nói: “Ta đi nhầm đường thôi, xin lỗi vì đã làm phiền.”

Con bạch tộc nhìn Thiên một cách đầy nghi ngờ, sau đó dùng một chiếc vòi quấn chặt lấy hắn.

Thiên cố vùng vẫy nhưng không thể thoát, hắn cười khổ: “Anh bạn à, ta còn chưa làm gì mà.”

Con bạch tuộc đáp: “Cung của chủ nhân ta tuyệt đối nghiêm ngặt, làm gì có chuyện một người lạ như ngươi có thể lẻn vào tận đây? Khai mau ngươi thuộc tổ chức nào?”

“Ta nói rồi! Ta đi lạc, ngươi biết điều thì thả ta ra rồi hối lộ ra vài rương châu báu coi như là lời xin lỗi. Không thì ngươi xác con mẹ nó định.” Thiên đe dọa.

Con bạch tuộc phá lên cười: “Khét đấy nhỉ! Khôn như ngươi ngoài kia bị bắt hết rồi, ở trong này cũng không tốt đẹp hơn đâu.”

Dứt lời con bạch tuộc liền dùng chiếc vòi đang trói Thiên văng vật tứ phía như văng một con thú nhồi bông rồi ném Thiên vào tường san hô khiến bức tường rung chuyển tạo thành một tiếng động lớn.

Đứng dậy trong đống gạch vỡ, Thiên xắn tay áo lên hừ lạnh: “Hừ! Mày tới số rồi.”

Thiên nhảy bổ về phía con bạch tuộc, bị ba cái vòi của nó lao ra cản. Thiên lập tức dùng dịch chuyển ra phía sau nó rồi tung đấm.

Binh!

Nắm đấm của Thiên cùng cả cơ thể hắn bị bật ngược lại, con bạch tuộc nhân cơ hội đó dùng vòi đánh tới tấp vào đầu vào ngực hắn rồi chốt hạ bằng một cú quật đầy đau đớn khiến Thiên văng ra dính vào tường.

Thiên cay cú, do con bạch tuộc này mềm quá nên nắm đấm không có tác dụng với nó. Thiên lục trong giới chỉ tìm Hạo Thiên Kiếm để chế biến món bạch tuộc tái chanh thì phát hiện Hạo Thiên Kiếm đã để quên trên giường.

Hắn với được Phá Tinh Chùy liền dùng tạm lao lên đập thẳng vào đầu con bạch tuộc.

Rầm…

Rầm…

Rầm…

Căn phòng bỗng chốc trở thành mớ hỗn độn, sau khi giao đấu 300 hiệp Thiên vẫn còn sung sức trong khi con bạch tuộc mệt lả nằm trên đống châu báu dơ cờ trắng lên đầu hàng.

“Ngươi là nhất! Ngươi là nhất!” Con bạch tuộc thở phì phò vẫy vẫy cờ trắng.

Thiên thì vác Phá Tinh Chùy trên vai đứng trên đầu bạch tuộc giở trò bóc lột: “Biết điều đấy, tự động giao ra ba rương châu báu đầy ú ụ rồi ta tha chết cho.”

Ba người Long Huyền, Bạch San San và Long Nhi đã tìm thấy nơi phát ra tiếng động, là căn phòng bí mật cất giữ tài sản của Long Huyền.

Cả ba vừa tới gần đã nghe tiếng Thiên đang bóc lột tài sản của bạch tuộc.

“Nhanh cái vòi lên, cái viên đỏ đỏ kia nhìn đẹp đấy lấy bỏ vào rương cho ta.”

“Nhiều thế, 4 rương rồi.”

“Ta bảo 5 rương cơ mà!”

“Ẹc! Ban nãy ngươi nói 3 rương.”

“Ta nói 3 rương bao giờ, nhanh lên chất đầy 6 rương rồi ta tha cho không là ta nướng ngươi đấy.”

“Dừng lại!” Long Huyền tức giận quát lớn.

Bạch tuộc thấy chủ liền mừng rỡ kêu lên: “Chủ nhân cứu em, tên này muốn cướp đồ của chủ nhân.”

Thiên thấy ba người xuất hiện, Long Nhi và Long Mi hắn đã gặp qua nhưng còn người phụ nữ đang từ từ tiến tới.

Lục lọi trí nhớ, Thiên nhận ra người này là người đã mua Mộng Mị Yêu Linh trong buổi đấu giá hắn ở Hồ Tiên Phủ. Nàng xinh đẹp hơn trước, lại còn đang mặc bộ váy đen xẻ tà bó sát cơ thể đầy gợi cảm, từng bước chân để lộ ra phần đùi trắng nõn và thẳng tắp.

Luận về nhan sắc, nàng tuyệt nhiên không hề thua kém bất kỳ nữ nhân nào của hắn, nhưng ở nàng có một nét thành thục nổi trội hơn cả, điều đó khiến Thiên cảm thấy nàng thật khác biệt.

Nàng tiến tới với một ánh mắt dò xét, Thiên biết nàng mạnh hơn mình khá nhiều và cũng không biết nàng có ý định gì với mình nên liền lùi lại.

Vừa lùi Thiên vừa đưa Phá Tinh Chùy ra ngăn cản: “Cô nương xinh đẹp bình tĩnh, ta chưa lấy được gì cả… đừng lại gần ta.”

“Con là… Thiên!” Long Huyền xúc động nói, gương mặt này, giống hệt với người phu quân quá cố của nàng. Nhìn thấy hắn làm nàng xúc động không nói lên lời.

“Ủa!” Thiên cũng sững lại, từ sâu trong linh hồn hắn tự tỏa ra Long Lực. Khác với những lần kích hoạt Long Lực để chiến đấu, lần này Long Lực cực kỳ nhu hòa, giống như những luồng khí ấm áp vô hình bao quanh lấy hắn.

Và rồi Thiên cũng cảm nhận được một thứ tương tự đang tỏa ra từ cơ thể của mỹ nữ trước mặt. Hắn nhìn thật kỹ, đôi mắt đẹp kia đang nhìn hắn một cách đầy xúc động.

Long Huyền từ từ tiến lại gần, thật gần. Hai tay nàng từ từ đưa lên nhẹ nhàng chạm vào gương mặt tuấn tú của Thiên, rồi nàng nghẹn ngào hỏi: “Con có phải là Thiên không?”

Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp dạt dào tình thương khiến Thiên mềm lòng, hắn gật đầu: “Người là… Long Huyền đệ nhất công chúa Đông Hải!”

Long Huyền bật khóc rồi ôm chầm lấy Thiên, cảm xúc vỡ òa: “Phải rồi! Là ta đây huhu!”

“M… mẹ!” Thiên bất giác gọi thành tiếng, câu nói này có lẽ từ khi chuyển sinh tới đây hắn chưa dùng một lần nào, chính vì vậy bây giờ hắn cảm thấy khó tả.

Nghe tiếng “mẹ” từ miệng Thiên phát ra, Long Huyền hạnh phúc gật đầu khóc như mưa.

Long Nhi và Bạch San San đứng một bên cũng không khỏi xúc động.

Sau khi ôm nhau một lúc lâu, Long Huyền mới rời khỏi Thiên rồi lau nước mắt khẽ nói: “Gặp lại con mẹ xúc động quá, xin lỗi nhé.”

“Mẹ trẻ và đẹp quá!” Thiên thầm khen, sau đó đưa tay lau nước mắt cho Long Huyền rồi nói: ” Thời gian qua để mẹ phải vất vả rồi.”

Long Huyền lắc đầu nói: “Chẳng phải có con ở đây rồi sao!”

Rồi nàng lại bật khóc nức nở như một đứa con nít, Thiên không khỏi xúc động ôm nàng thật chặt.

Long Nhi khẽ nở một nụ cười trên gương mặt lạnh như băng, nàng biết rằng tỷ tỷ của mình đã trở lại như xưa, đây đúng là một phép màu.

Hôm đó, Thiên và Long Huyền tâm sự rất lâu. Hắn ngồi kể cho nàng nghe về những cuộc phiêu lưu của hắn, về những người bạn hắn đã quen, cả về những lần thập tử nhất sinh.

Long Huyền ngồi chăm chú lắng nghe, mỗi khi Thiên kể đến đoạn mắc cười là nàng lại cười khúc khích. Nụ cười đó có lẽ 20 năm rồi mới lại xuất hiện trên bờ môi xinh đẹp của nàng. Tình cảm gia đình là một thứ gì đó không thể nói thành lời, chỉ có thể cảm nhận mới biết được.

“Mẹ biết không, lúc đó con đã bị nổ tan xác… nhưng vì may mắn nên con đã sống sót!” Thiên vừa kể vừa mô tả vô cùng chi tiết.

“… Ả hỏi con là giữa ả với mẹ thì ai xinh hơn!”

“Hửm! Vậy con trả lời sao?” Long Huyền hỏi.

Thiên nhún vai: “Dĩ nhiên là con nói mẹ đẹp hơn rồi, tuy lúc đó chỉ là lần gặp vô cùng ngắn nhưng con vẫn thấy mẹ đẹp hơn ả ta… bây giờ được nhìn ngắm kỹ thì con càng khẳng định mẹ đẹp hơn ả ta rất nhiều.”

Long Huyền đưa tay nhéo mũi Thiên rồi mắng yêu: “Con không chỉ giống cha con ở ngoại hình đâu, cả cách nịnh nọt cũng rất giống đấy.”

“Haha… vậy ạ… haha!” Thiên gãi đầu cười thoải mái, cảm giác có mẹ thật là thích.

Long Huyền không hề hỏi Thiên tu luyện thế nào, có sức mạnh gì, có tài năng gì, có thành tựu gì. Đối với nàng mà nói chỉ cần Thiên còn có thể vui vẻ bên cạnh nàng là nàng mãn nguyện lắm rồi.

Dù nàng vô cùng chú tâm lắng nghe Thiên kể chuyện nhưng cũng không thể ngăn cơn buồn ngủ. Cái miệng nhỏ khẽ ngáp một cái, đôi mắt đẹp bây giờ đang cố mở ra nhưng có vẻ không thuận lợi cho lắm.

Thiên thấy vậy liền nói: “Cũng muộn rồi, ngủ thôi mẹ.”

“Ừm!” Long Huyền khẽ gật đầu.

Sau đó nàng leo lên giường, Thiên kéo chăn cho nàng sau đó nói nhỏ vào tai nàng: “Chúc mẹ ngủ ngon!”

Làn hơi từ miệng của Thiên phả vào tai làm Long Huyền rùng mình, nàng khẽ đáp: “Chúc con ngủ ngon!”

Thiên định quay đi nhưng Long Huyền đã nắm tay hắn rồi kéo lại nói nhỏ: “Ở lại đi, mẹ sợ ngủ một mình.”

“Mẹ lớn vậy rồi còn sợ ngủ một mình sao?” Thiên cười đùa hỏi.

Long Huyền bĩu môi: “Không muốn thì thôi!”

Trong đoạn kiến thức mà Giai Kỳ cho Thiên biết về mẹ hắn, Long Huyền vốn là một người thông minh sắc sảo, xinh đẹp nhưng cao ngạo. Sự cao ngạo của nàng có lý do bởi nàng rất xuất sắc. Chỉ ai tiếp xúc với nàng đủ lâu mới biết thêm cái tính mè nheo dỗi hờn vu vơ của nàng. Đó mới là con người thật của nàng. 20 năm qua, nàng vì nỗi đau mất chồng mất con nên tính tình bị ảnh hưởng rất nhiều. Nhưng dù có lạnh lùng, tàn nhẫn thế nào thì khi đêm về nàng vẫn cần một vòng tay để dựa dẫm, đáng tiếc là không có.

Nàng có thể ngủ một mình bình thường, nhưng khi có ai đó khiến nàng đủ tin tưởng ngủ cùng thì giấc ngủ mới thực sự trọn vẹn.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, Thiên hết cách nói: “Con ở lại!”

Rồi hắn cũng leo lên giường nằm kế bên Long Huyền. Nàng tự động sáp lại gần hắn rồi thỏ thẻ: “Con biết không! Năm xưa cha hay ôm mẹ ngủ và mỗi lần như thế mẹ ngủ rất ngon.”

Thiên không biết tại sao nhưng tim hắn đang đập thình thịch như trống trong lồng ngực. Sao mẹ hắn lại có thể nói chuyện một cách đáng yêu đến vậy. Nàng muốn hắn ôm hàng nhưng không nói thẳng mà nói bâng quơ cho hắn tự hiểu. Kiểu này thì đến cả nhõng nhẽo chúa như Ngân Nguyệt cũng không thể bì kịp với nàng.

Một vòng tay rắn chắc luồn qua gáy làm Long Huyền cười tủm, rồi nàng được Thiên ôm trọn vào lòng, cảm giác được nằm trong vòng tay ấm áp của Thiên khiến nàng không khỏi hoài niệm, cứ thế nàng chìm vào giấc ngủ bình yên.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến