Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Chinh phục gái đẹp – Chương 8

Kèo cá cược

Truyện Sex: Chinh phục gái đẹp – Chương 8


Phần 33

– Chuyện này ông cũng biết, chúng tôi chỉ có quyền đề nghị, không có quyền quyết định.
Ấn Thiên Hoa thành thật nói.

– Tôi biết, vì thế nếu như bí thư tỉnh ủy La Minh Giang chịu vì tôi mà ra mặt, thì tôi tin rằng cái chức vụ chủ tịch mặt trận tổ quốc này hẳn không phải là rất khó, nhưng mấu chốt bây giờ là tôi không biết La bí thư có thái độ gì…

– Ha ha, nếu lão đã nói như vậy, chi bằng cứ đi gặp trực tiếp hỏi La bí thư…

Ấn Thiên Hoa đem quả bóng lại đá trở về.










– Được rồi, thời gian của La bí thư là vàng bạc, tôi cũng không quấy nhiễu ông ta, nếu như đây là mệnh lệnh của tỉnh ủy, thì tôi sẽ phục tùng làm theo, nhưng nếu đã hỏi ý kiến của tôi, thì tôi lựa chọn làm chủ tịch mặt trận tổ quốc, xin nhờ Ấn chủ nhiệm thay lời của tôi chuyển đạt giùm…

Thạch Ái Quốc nói ra.

– Ừ, vậy thì tốt, tôi nhất định sẽ tình thật đem ý kiến của lão nói cho La bí thư, chuyện của lão nói tới chỗ này là xong rồi, bây giờ nói qua một chút đến phòng tổ chức cán bộ thành phố đi, chuyện sức khỏe của đồng chí Thanh Sơn, chúng tôi có nghe nói qua, mấy ngày nữa tôi sẽ đến Hồ Châu để thăm, nhưng thân thể của Cổ Thanh Sơn nhất định là không thể thích hợp để tiếp tục công tác, về cái chức vụ chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ thành phố Hồ Châu, tôi cũng muốn trước nghe một chút ý kiến của lão.

Nói xong chuyện của Thạch Ái Quốc rồi, Ấn Thiên Hoa cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cho nên kế tiếp thì lộ ra rất nhẹ nhàng rồi, bởi vì chuyện chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ này không có quan hệ đến lợi ích của hai người này, đàm luận việc không có liên quan đến mình, thì có vẻ dễ dàng và công minh hơn rất nhiều.

– Bên tổ chức cán bộ tôi không phải là nắm được tình hình rõ ràng, nhưng tôi trong khoảng thời gian đồng chí Thanh Sơn bị bệnh nặng, chủ trì công tác phòng cán bộ tổ chức là đồng chí Đường Linh Linh, đây là một cán bộ có kinh nghiệm, nhất là kinh nghiệm công tác cơ sở, cô ấy đối với việc đề bạt và bổ nhiệm cán bộ cũng không tệ, từ đó cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa nghe nói cán bộ nào mà Đường Linh Linh tiến cử có xảy ra vấn đề, điểm này đủ để chứng minh vị nữ cán bộ này có ánh mắt nhìn chứ?

– Thế nhưng cán bộ này tuổi còn trẻ, lão cảm thấy cô ấy có thể đảm nhiệm nổi sao?

Ấn Thiên Hoa nghi ngờ nói.

– Ẩn chủ nhiệm, công việc bây giờ so với hoàn cảnh kháng chiến lúc trước thì như thế nào đây? Lúc trước kia vào tầm mười bảy, mười tám tuổi, có cán bộ đã là ủy viên tỉnh ủy, chẳng lẽ hoàn cảnh công việc bây giờ còn không bằng lúc trước kháng chiến, trước không nói về Đường Linh Linh, thuộc hạ của tôi cũng có một cán bộ cũng tuổi còn rất trẻ, đó cũng là thư ký trước đó của Trọng Hãi tên là Đinh Trường Sinh, hiện tại tôi đã để cho hắn đang làm chủ nhiệm khu đang phát triển, công việc chiêu thương dẫn tư của hắn đã bắt đầu phong sinh thủy khởi, cho nên tôi cảm thấy cán bộ tuổi trẻ không phải là chuyện xấu, ít nhất cũng có thể thử để cho bọn họ làm, còn nếu muốn dựa theo tuổi tác phân biệt đối xử, thì cái viễn cảnh phát triển xã hội này có thể bị chậm trễ a.

Thạch Ái Quốc bây giờ nói chuyện cũng hoàn toàn không e dè gì cả, nếu đã muốn sắp xếp ta lên tỉnh, thì về sau ta cùng ngươi Ấn Thiên Hoa cũng là đồng sự rồi, đối với ngươi mà cung kính thì có tác dụng chó gì…

Sau đó một tiếng, Thạch Ái Quốc cười cười cùng Ấn Thiên Hoa nắm chặt tay đi ra khỏi phòng làm việc, nhưng lúc xoay người lại, thì sắc mặt Thạch Ái Quốc bắt đầu chậm rãi trở nên tái nhợt, Đinh Trường Sinh vẫn luôn tại ở bên trong phòng làm việc của Lương Khả Tâm cách nghe vách động tĩnh, thấy Thạch Ái Quốc đi ra, liền chào tạm biệt cùng với Lương Khả Tâm, rồi vội vàng dời gót đi theo Thạch Ái Quốc.

Nhìn thấy bộ dáng của Thạch Ái Quốc, Đinh Trường Sinh liền biết chắc là không có chuyện tốt, nhưng không dám hỏi, mãi cho đến khi xe hơi chạy vào nội Hồ Châu, Thạch Ái Quốc cho xe quẹo vào bờ đê của hồ Lạc Mã, sau đó mở cửa xe xuống xe…

– Trường Sinh, cháu có còn nhớ rõ năm đó chúng ta đến nơi đây chống lũ, chú bị té ngã vào trong nước không?

Thạch Ái Quốc nhìn xem hồ Lạc Mã mênh mông rồi hỏi.

– Thạch bí thư, cháu đương nhiên nhớ rõ, lần đó do công tác của cháu không có làm tròn, để cho bí thư rơi vào trong nước, cháu rất hổ thẹn.

Đinh Trường Sinh nói ra.

– Nói sàm… xấu hổ cái gì chứ, Trường Sinh chú phải rời khỏi nơi này rồi, chú tới công tác ở Hồ Châu thời gian bảy năm, thời gian trôi qua thật nhanh ah.

Thạch Ái Quốc thở dài nói.

– Rời đi khỏi nơi này? Nội dung hôm nay nói chuyện trên tỉnh chính là vấn đề này sao?

Đinh Trường Sinh sững sờ, mặc dù biết không có chuyện tốt, cũng đoán được nhất định cùng với chức vụ của Thạch Ái Quốc có quan hệ, nhưng không nghĩ là sẽ đến nhanh như vậy.

– Đúng vậy… À… cháu gọi điện thoại cho Kiều chủ nhiệm bên kia, nói chú hơi mệt nên đã về Hồ Châu trước rồi.

Đúng lúc này Thạch Ái Quốc mới nhớ tới sau khi rời khỏi tỉnh ủy thì liền đi thẳng trở về Hồ Châu rồi, cũng không có đến bên ủy ban tỉnh.

Đinh Trường Sinh thì nhớ chuyện này, nhưng không dám nhắc, mãi cho đến vừa rồi, Đinh Trường Sinh mới hiểu ra, Thạch Ái Quốc là bởi vì công tác điều chỉnh nên không có qua bên ủy ban tỉnh, xem ra bên trong lòng của ông đang chất chứa có nhiều oán khí, có thể là do chủ tịch tỉnh Lương Văn Tường không có đem chuyện này kịp thời nói cho Thạch Ái Quốc biết, đây cũng là điều làm cho Thạch Ái Quốc rất bực tức, xem ra Lương Văn Tường vẫn luôn không có lấy mình làm người một nhà.

– Vâng… để cháu gọi điện thoại cho Kiều chủ nhiệm biết…

Thạch Ái Quốc một mình đi lên phía trước, lúc này Thạch Ái Quốc không phải suy nghĩ sau này nên làm cái gì bây giờ? Mà là đang nghĩ, nếu như mình đêm đó không có rơi vào trong hồ, thì cục diện bây giờ sẽ như thế nào? Chính mình có thể hay không là đã sớm bị cách chức ném tới một góc xó nào đó không biết tên, năm đó cũng nhờ lọt vào trong nước mà tranh thủ thêm được thời gian hơn hai năm công tác…

Còn Tưởng Văn Sơn bởi vì chuyện này lại bị điều đi, mặc dù bây giờ ông ta cũng bắt đầu lại có chút khởi sắc rồi, nhưng nói cho cùng năm đó thì Tưởng Văn Sơn thay mình gánh tội đấy, nghĩ tới đây, Thạch Ái Quốc không khỏi nghĩ đến, đúng là có chuyện báo ứng, chẳng qua là báo ứng sớm hay là muộn mà thôi…

– Trường Sinh… chú đi rồi, cháu có tính toán gì hay không?

Thạch Ái Quốc nhìn Đinh Trường Sinh, mỉm cười hỏi.

– Thạch bí thư, chú không thể mang theo một người đi cùng à?

Đinh Trường Sinh không chút suy nghĩ, thuận miệng hỏi.

– Cháu có ý tứ gì?

– Cháu nói là có thể mang cháu đi theo được không?

Đinh Trường Sinh cũng cười cười hỏi lại, trong nụ cười không có một chút dối trá, vì như thế lại khiến cho Thạch Ái Quốc có chút cảm khái…

– Nơi chú đi đến nếu không phải là công đoàn thì cũng chỉ là mặt trận tổ quốc, những ban ngành này đều không thích hợp cho người tuổi trẻ như cháu vậy, vì thế cháu nên ở lại phía dưới này mà làm a.

Thạch Ái Quốc thật ra là muốn thử xem Đinh Trường Sinh đối với chuyện của mình ly khai thì có cách suy nghĩ như thế nào mà thôi.

– Thạch bí thư… lời nói này tuy là nịnh hót, nhưng đây cũng không phải là vuốt mông ngựa, chú cũng biết tại Hồ Châu mấy năm qua, cháu học được rất nhiều điều nếu như không có nhờ chú tạo cho cháu những cơ hội, bây giờ chú đi rồi, cháu có còn đứng ở Hồ Châu, sợ cũng không còn có cái loại công tác nào tích cực dành cho cháu nữa, cho nên cháu nghĩ rồi, tốt nhất là đi cùng với chú, cho đến khi chú về hưu, thì cháu sẽ đến gặp Dương Phụng Tê làm công cho nàng, vì thế cháu không có lo lắng mình sẽ bị đói đâu.

Đinh Trường Sinh nửa đùa nửa thật nói.

– Nói hươu nói vượn, chính phủ nuôi dưỡng cháu nhiều năm như vậy, bộ chỉ bồi dưỡng cháu để trở thành một người đi làm công sao? Hãy lưu lại cơ quan đơn vị mà làm cho thật tốt, trước khi chú đi, chú sẽ cố gắng sắp xếp cho cháu một lần cuối cùng, cháu là thư ký của chú, hơn nữa còn là thư ký ưu tú nhất… cháu không nên cô phụ hy vọng của chú…

Thạch Ái Quốc nói xong thì nhìn về phía hồ Lạc Mã, nơi này có quá nhiều điều để nhớ lại…

Mỗi một lần thay đổi nhân sự, thì sẽ có dự đoán lưu truyền sôi sùng sục, nhưng về chuyện Thạch Ái Quốc rời đi, đã có lời truyền thật lâu rồi, cho nên lúc này đây lời đồn đãi lại lần nữa dấy lên, có rất nhiều người vẫn cho rằng đây chỉ là lời đồn đãi chưa đủ độ tin cậy như lúc trước, có ai ngờ đâu đây là lần thật sự chính xác…

Thạch Ái Quốc quay trở lại văn phòng, bảo Trương Hòa Trần đi mời La Bàn Hạ, trong thời gian đó Thạch Ái Quốc đã chuẩn bị xong, lúc La Bàn Hạ đẩy cửa đi vào, thì ấm trà ngon của ông cũng vừa hãm xong.

– Cô Trương đi ra ngoài đi, đừng để cho người tới quấy rầy chúng tôi.

Thạch Ái Quốc mời La Bàn Hạ ngồi xuống, sau đó nói với Trương Hòa Trần.

– Lão Thạch… làm cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?

Kỳ thật La Bàn Hạ cũng đã biết Thạch Ái Quốc đi lên tỉnh có chuyện gì, nhưng vẫn phải làm như không biết…

– Nào… uống trà.

Thạch Ái Quốc bưng cho La Bàn Hạ một ly trà.

– Thế nào… hương vị ra sao?

Thạch Ái Quốc đãi La Bàn Hạ uống một ly rồi hỏi.

– À… trà ngon, có còn nhiều không? Lát nữa cho tôi mang về một ít…

La Bàn Hạ đùa giỡn nói.

– Không còn, chỉ có một ấm mà thôi, Bàn Hạ… tôi mới vừa từ trên tỉnh trở về, có thể tôi phải rời khỏi nơi đây rồi.

Thạch Ái Quốc đã không có bi sầu giồng như vừa rồi tại hồ Lạc Mã, thay vào đó nhưng lại có phần lạnh lùng…

– Chuyện khi nào vậy, làm thế nào đột nhiên lại xảy ra như vậy?

La Bàn Hạ hỏi, lời nói này thì không phải là giả vờ, chính La Bàn Hạ cũng rất muốn biết vì sao vào thời điểm này lại đem Thạch Ái Quốc điều đi, bởi vì không nghe nói Thạch Ái Quốc phạm vào sai lầm gì ah.

– Đây là ý tứ của trên tỉnh, tôi cũng không biết, nhưng lúc này vừa mới đầu xuân, công tác còn rất bề bộn, tôi có trao đổi với trên tỉnh là thành phố Hồ Châu phải có một người am hiểu về kinh tế thì mới có thể thật sự tạo ra sự phát triển cho Hồ Châu, vì thế tôi có đề cử ông thay thế tôi với Ẩn chủ nhiệm, còn cuối cùng có được hay không thì tôi cũng không biết.

– Cảm ơn Thạch bí thư, tôi thấy chuyện này không có tới phiên tôi đâu…

La Bàn Hạ mặc dù là nói khiêm tốn, nhưng nếu thời cơ này mà mình không chiếm được cái vị trí này, thì đúng là quả thật thương cảm cho chính mình a.

– Không có vấn đề gì, chỉ cần không phải là có người từ bên ngoài nhảy dù đến đây, thì cái vị trí này chính là của ông rồi, Khôn Thành thì tuổi còn trẻ, hơn nữa với vi6 trí chủ tịch thành phố cũng mới làm không có bao lâu, cho nên phần thắng lớn nhất chính là ông, tôi nói chuyện này với ông không phải là để kể công, chẳng qua là tôi có việc muốn nhờ ông hỗ trợ.

Thạch Ái Quốc nói một vòng, rốt cục quay trở lại chính đề.

– Bí thư… lão cứ nói.

La Bàn Hạ không có nghĩ đến thời điểm này mà Thạch Ái Quốc sẽ còn có cái sự tình gì mà nhờ mình hỗ trợ.

– Đây là về vấn đề an bài cho Trường Sinh, hắn là thư ký của tôi, lâu nay tôi dùng hắn để xử lý không ít chuyện, nhưng nếu tôi đi rồi, hắn có thể thoải mái hay không thì tôi cũng không biết, Bàn Hạ… tôi muốn nhờ ông an bài cho hắn một chức vụ tương đối với năng lực làm việc của hắn.

– Thạch bí thư ý tứ là…

La Bàn Hạ mặc dù trong lòng vẫn thưởng thức Đinh Trường Sinh, nhưng bởi vì chuyện của Lâm Xuân Hiểu, nên trong tâm của La Bàn Hạ đối với Đinh Trường Sinh đã có khúc mắc, vấn đề này cũng không phải là dễ dàng như vậy cởi bỏ ra được, hiện tại Thạch Ái Quốc trọng điểm lại đề bạt Đinh Trường Sinh, vì thế làm cho La Bàn Hạ có chút phản cảm.

– Để hắn làm cán sự trợ lý cho chủ tịch thành phố, như thế nào đây được không?

Thạch Ái Quốc chờ La Bàn Hạ tiếp nước rồi hỏi.

Lúc mới bắt đầu La Bàn Hạ rất mâu thuẫn, nhưng khi vừa nghe đến đề nghị Đinh Trường Sinh làm cán sự trợ lý chủ tịch thành phố, trong lòng La Bàn Hạ thoáng cái để xuống, không nói đến Đinh Trường Sinh có hay không năng lực, nhưng Đinh Trường Sinh cùng Để Khôn Thành có mâu thuẫn thì rất là rõ ràng, La Bàn Hạ khóe miệng dần dần cong lên, nếu thật là như vậy, chính mình không có đạo lý gì mà không đáp ứng ah.

… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/

Một chiếc xe hơi đang chạy nhanh từ Giang Đô đến Hồ Châu trên đường cao tốc, lái xe là Dương Phụng tê, ngồi ở vị trí kế bên tài xế đó là Lăng Sam, hiện tại thông qua Dương Phụng Tê huấn luyện dạy dỗ, Lăng Sam cùng nàng đều rất là giống như nhau…

Trong trường học, các sinh viên nghe nói Lăng Sam là thực tập sinh ở tập đoàn đầu tư Bàn Thạch, ai cũng vô cùng hâm mộ rồi, phải biết đây chính là tập đoàn đầu tư nhất lưu, nếu như sau khi tốt nghiệp công tác tại đó, trải qua vài năm sau, lương một năm cả trăm vạn không phải là việc khó, lòng hư vinh của Lăng Sam đã nhận được thỏa mãn to lớn, cho nên chuyện nàng cùng Dương Phụng Tê trực tiếp giao hoan đồng tính luyến ái cũng đã vui vẻ tiếp nhận, với lại trước đó đã nếm qua mỹ diệu tư vị nam nữ khi Đinh Trường Sinh đưa cây dương vật vào âm đạo mình, trong thời gian bên dưới cái âm đạo ngứa ngáy trống vắng thèm khát cây dương vật của hắn, có Dương Phụng Tê điền vào chỗ trống một khối này cũng không tệ lắm…

– Chị Dương, chị nói hắn sẽ đồng ý sao?

Lăng Sam rất lo lắng nói…

– Như thế nào? Coi thường chị Dương của em không làm được sao?

Trong nội tâm Dương Phụng Tê mừng thầm, hỏi.

– Không phải, em không phải là cái ý tứ kia, tuy hai người thân thiết, nhưng chuyện như thế này, em vẫn rất lo lắng là hắn sẽ không đồng ý.

Lăng Sam không vui nói ra.

– Này… em lo lắng hắn không đồng ý, hay là chính mình không nỡ vậy, nếu là thật không nỡ, thì chị không đi nữa, chị đưa em quay trở về vậy?

Dương Phụng Tê làm bộ mất hứng hỏi…

– Không… không… không phải vậy đâu chị Dương, em thật sự là rất lo lắng hắn sẽ không đồng ý.

Vài ngày trước, Dương Phụng Tê nói muốn đến Trung Nam một chuyến, hỏi Lăng Sam có đi không, Lăng Sam đương nhiên là đồng ý đi, nàng cũng muốn nhân cơ hội này đi gặp Đinh Trường Sinh, nhưng lúc trên đường đi, trong lúc lơ đãng Dương Phụng Tê hỏi tới một ít chuyện của Đinh Trường Sinh, cuối cùng thương lượng qua, hỏi Lăng Sam có đồng ý cùng nàng cộng hưởng chung một gã đàn ông hay không, khiến cho Lăng Sam á khẩu không trả lời được, chính Lăng Sam lúc trước hình như là thật sự cũng đã từng nói qua về việc này, nhưng lúc kia chỉ là nói giỡn thôi, không nghĩ tới Dương Phụng Tê lại là tưởng thật, còn đi cùng nàng đến Hồ Châu tìm gặp Đinh Trường Sinh để nói.

Lăng Sam lúc này mới hoảng hồn, mặc dù mình trong nội tâm nàng thì không muốn đấy, nhưng nàng cũng biết, Đinh Trường Sinh cũng không phải chỉ có duy nhất một người đàn bà là nàng, những thứ khác không nói, trong khoảng thời gian này nàng có cùng Tào Băng liên lạc qua, khi nhắc đến Đinh Trường Sinh, Tào Băng còn nói Đinh Trường Sinh mỗi khi đến Bạch Sơn thì cũng thường xuyên gặp Tào Băng, Tào Băng là hạng người gì thì Lăng Sam rõ ràng nhất, hơn nữa với cái khuôn mặt nhỏ nhắn trái xoan kia, Tào Băng đã làm động lòng biết bao gã đàn ông, nhưng Đinh Trường Sinh cũng không chê Tào Băng đã từng bị vấy bẩn sao? Tào Băng đã từng lên giường với mấy gã đàn ông rồi, nàng nhất định phải hỏi qua một chút hắn, năm xưa ngươi từng nói như thế nào? Còn nói muốn kết hôn với ta, chỉ yêu một mình ta, để ta nhìn ngươi giải thích như thế nào đây?

Nghĩ tới đây, nhưng rồi ngẫm lại Đinh Trường Sinh luôn phong lưu không thích bị trói buộc, lý do của mình phảng phất chân đứng không vững, Đinh Trường Sinh mà bỏ qua Tào Băng mới là lạ…

– Em chỉ cần nói với hắn rõ ràng, còn dư lại sự tình để cho chị giải quyết không cần em quản tới, đó là bản lĩnh của chị, chúng ta lập tức đi ngay bây giờ, được không?

Dương Phụng Tê quả thực là chọc tức, nếu không phải là nàng không đành lòng phá hư hình tượng của Đinh Trường Sinh tại trong lòng Lăng Sam, thì chính mình tội gì mà phí đi sức lực như thế này.

– Chị Dương, em thật sự là không biết phải làm gì bây giờ, em cũng yêu chị, cũng ưa thích hắn, em rất mâu thuẫn…

– Chị biết, cho nên em không cần phải để ý đến chuyện này nữa, chị cũng giống vậy, cho nên muốn cùng em chia sẻ một ít gì đó mà thôi, hơn nữa chị cũng sẽ không đem hắn cướp đi của em…

– Chị Dương… tất cả em nghe theo lời của chị, em khuyên chắc hắn sẽ đồng ý.

– Thôi đi cũng đâu cần em khích lệ hắn… vậy là em không biết gì về người bạn trai của em rồi, hắn cũng không phải người thành thật đâu, chị đã điều tra qua hắn, ngoại trừ em ra, hắn còn có mấy người đàn bà nữa đây này, em có biết không?

Dương Phụng Tê bắt đầu dần dần vạch trần bản tính chân thật của Đinh Trường Sinh, cũng là vì để cho Lăng Sam tiếp nhận cái hiện thực này, chỉ có một việc mà Dương Phụng Tê không dám nói cho Lăng Sam biết, đó chính là Đinh Trường Sinh sắp kết hôn rồi, hơn nữa đối tượng kết hôn lại là chị nuôi của hắn, như thế thì tốt rồi, chị nuôi biến thành nuôi chị…

– Em biết, nhưng em vẫn ưa thích hắn, hết cách rồi, từ khi hắn cứu em thì em bắt đầu ưa thích hắn, hơn nữa tại Bắc Kinh lại cứu em thêm một lần, hắn là một nam nhân như vậy, cho nên nếu có trêu hoa ghẹo nguyệt, thì em cũng không quản được hắn.

Lăng Sam ủy khuất nói…

– Cho nên nếu đã là như vậy, thì em phải học được cách chia sẻ, người đàn bà nào cũng đều hy vọng người đàn ông của mình chỉ yêu mình, sẽ không thay đổi lòng với người đàn bà khác, nhưng kỳ thật em không biết có, những điều đàn ông suy nghĩ thì hoàn toàn ngược lại, bọn họ cứ cho rằng đó là diễm ngộ, thì không cần chịu trách nhiệm tình một đêm, nhất là loại người như Đinh Trường Sinh tuổi trẻ tài cao như vậy…

Dương Phụng Tê mà nói từng bước một đánh tan sự kiên trì của Lăng…

– Em cũng không biết nên làm gì với hắn bây giờ…

Lăng Sam nhỏ giọng bĩu môi nói.

– Cho nên em phải phải học được cách buông tay, thật ra tình yêu không phải là dùng sức nắm trong lòng bàn tay, em xem một chút những người ly dị kia, người nào trước khi kết hôn đều thề non hẹn biển đấy, nhưng đến thời điểm ly dị, ai cũng đều hận nói mình mắt bị mù mới lấy đối phương…

Dương Phụng Tê lại từng bước từng bước đem Lăng Sam dẫn tới cái thế giới của nàng.

Nhìn xem cuộc sống bây giờ của Dương Phụng Tê, tự do tự tại, phải học được cách đem sinh hoạt hưởng thụ trên sinh hoạt, mà không phải đem hạnh phúc của mình ký thác vào bất cứ một người đàn ông nào, nam nhân trên thế giới này là loại động vật không dựa vào được, họ thay đổi thất thường là chuyện bình thường, huống chi trên cái thế giới này nam nhân tốt vốn đã ngày càng ít đi, vạn nhất tìm không đúng chỗ đáng tin cậy, thì sẽ hủy hoại cả đời của mình…

– Này, Trường Sinh, em là Lăng Sam, anh đang ở chỗ nào vậy?

Nhanh đến Hồ Châu, Lăng Sam gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh.

– Há, anh đang ở tại bệnh viện, em đang ở đâu vậy?

Đinh Trường Sinh cố ý hỏi, đúng ra trước khi tới hồ Châu, thì Đinh Trường Sinh cùng Dương Phụng Tê đã sớm thông đồng rồi, cùng lừa gạt Lăng Sam một cô gái ngốc…

– A, sao anh lại ở bệnh viện vậy? Anh làm sao vậy, có phải là bị bệnh phải không? Để em đến thăm anh, anh đang ở tại bệnh viện nào?

– Ặc… em trù anh bị bệnh a, anh đang thăm bệnh, lát nữa còn đi làm, gọi điện thoại cho anh có việc gì sao?

– Trường Sinh, em muốn đến thăm anh có được không?

– Đến thăm anh à… tốt quá… nhưng việc của công ty thì em không có xin nghỉ được, anh phải tốn công nhờ người mới tìm được cho em cái công ty đó để thực tập a, em phải quý trọng ah…

Đinh Trường Sinh nói khoác mà không biết ngượng.

– Em biết rồi, em đã xin nghỉ phép, hơn nữa em còn dẫn theo một vị khách quý tới đây, anh nhanh tới đón chúng ta đi, chúng ta đã đến Hồ Châu rồi.

– Cái gì? Các người đã đến?

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232 Phần 233 Phần 234 Phần 235 Phần 236 Phần 237 Phần 238 Phần 239 Phần 240 Phần 241 Phần 242 Phần 243 Phần 244 Phần 245 Phần 246 Phần 247 Phần 248 Phần 249 Phần 250 Phần 251 Phần 252 Phần 253

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến