Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Dân buôn đồ âm – Quyển 2

Kèo cá cược

Truyện Sex: Dân buôn đồ âm – Quyển 2


Phần 189

Tôi rèn sắt nhân khi còn nóng nói:
“Lữ tướng quân, ngươi dùng tính mạng một người đổi lấy sinh mệnh mấy vạn binh sĩ Tây Lương, lại cứu được bách tính toàn thành Từ Châu, chẳng lẽ còn không đủ vĩ đại sao?”

Lữ Bố nghe xong động dung, nhưng lại có vẻ mất mát cười khổ nói:

“Vậy có ích lợi gì? Nữ nhân ta yêu nhất cũng không bảo vệ được, còn trở thành tên gia nô ba họ bị thế nhân thóa mạ…”

Lúc này Lý mặt rỗ và Đầu Trọc đã bắt được Cao Nhị Hổ từ trên lầu xuống, Cao Nhị Hổ trên người còn khoác áo mưa, nhìn thấy Lữ Bố thì quỳ xuống, rơi lệ nói:










“Ôn Hầu, tiểu nhân không thể cứu ngài ra, xin thứ lỗi a!”

Tôi thấy một màn này, tự đáy lòng bội phục Cao gia trung nghĩa, chẳng trách đến bây giờ Cao Nhị Hổ vẫn đối với Lữ Bố trung tâm cảnh cảnh (hết mực trung thành). Lữ Bố nhìn Cao Nhị Hổ, trong mắt tràn đầy thương tiếc của trưởng bối với vãn bối. Tôi biết đã đến lúc, lại thi lễ với Lữ Bố lần nữa, sau đó nói với Cao Nhị Hổ:

“Nhị Hổ, lịch sử đã qua đi hơn 2000 năm, triều Hán cũng đã không còn, mọi người còn có ân oán gì đáng nói đâu? Chẳng lẽ ngươi muốn Lữ tướng quân giết sạch hậu nhân mấy nhà đó sao?”

Có giết cũng giết được hết sao?

Cao Nhị Hổ cúi đầu không dám nhìn chúng tôi. Tôi hiểu hắn đã biết sai rồi, cũng không làm khó hắn, bảo hắn trấn an Lữ Bố, đừng để lại mầm tai họa. Sau đó chúng tôi tới từ đường Hầu gia, nói với Hầu Thành rằng Lữ Bố đã đáp ứng cùng hắn nói chuyện, Hầu Thành sau khi nghe xong ngây ngẩn cả người, rồi lại thất thanh khóc rống.

“Hơn 2000 năm, chúa công rốt cuộc đã chịu tha thứ cho ta! Bản tướng quân cảm ơn các ngươi.”

Hầu Thành lại chỉ vào cái rương nói:

“Trong rương chính là binh khí ta dùng lúc sinh thời, vẫn luôn truyền thừa tới nay, nếu ngươi giúp ta, món binh khí này sẽ tặng cho ngươi! Dù sao ta cũng không dùng được nữa.”

Nói xong hắn vung tay, nắp rương mở ra, bên trong lộ ra hai đạo hàn quang. Lý mặt rỗ lấy ra thì thấy, đó là hai cây thiết phủ (rìu sắt) ngân quang lấp lánh, trên cán có khắc mãnh hổ xuống núi mạ vàng. Tôi sợ run lên, thầm nói Hầu Thành quả không hổ là một trong bát kiện tướng thủ hạ của Lữ Bố, binh khí quả là trâu bò!

Dù sao tôi đối với Hầu Thành cũng không có hảo cảm, cũng không thèm khiêm tốn, trực tiếp bảo Lý mặt rỗ đưa thiết phủ lên xe. Cái rương khẳng định cũng đáng tiền, nhưng tôi nghĩ đến nó là món đồ cổ cuối cùng của Hầu gia, nên để cho người ta giữ lại. Khi trở về tôi cố ý bảo Đầu Trọc đến một vũ trường khác gọi một vũ nữ xinh đẹp tới, Điêu Thuyền xuất thân ca cơ, kỳ thật so với vũ nữ trong hộp đêm là cùng một loại.

Khi tôi bảo cô ta giả trang làm Điêu Thuyền nói chuyện với hồn phách Lữ Bố thì cô ta lập tức choáng váng, kiên quyết không đồng ý, còn nói không muốn kiếm tiền mà mất mạng oan.

“Lữ Bố sẽ không làm hại ngươi, nhược điểm lớn nhất của hắn chính là Điêu Thuyền! Hơn nữa hắn cũng biết Điêu Thuyền đã chết, giờ là đang bảo ngươi giúp hắn, để hắn có thể an giấc ngàn thu, làm ơn đi!”

Tôi nói rất chân thành, nhưng đối phương vẫn quyết tuyệt.

Đầu Trọc trực tiếp lấy súng ra nhắm vào đầu cô ta, nổi giận đùng đùng nói:

“Còn dám ra điều kiện với ta, có tin ta giết cả nhà ngươi không!”

Cô ta sợ hãi, ánh mắt cầu cứu hướng về phía tôi. Tôi chỉ vờ như không thấy, nhìn qua một bên, cô ta thật sự hết cách đành phải đồng ý. Lúc sau tôi search trên mạng thông tin chính sử về Lữ Bố, tổng hợp thành một cái hồ sơ.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, trong lòng tôi đột nhiên trống rỗng, sau khi Lý mặt rỗ lấy được hai thanh thiết phủ rốt cuộc đã khôi phục bản sắc tham tiền, cười hề hề vỗ vỗ lên mặt tôi, hỏi tôi đang nghĩ gì.

“Ta chỉ cảm thấy sự tình quá đơn giản, lần này chúng ta cơ bản không gặp phải nguy hiểm gì…”

Tôi nói.

“Nếu không phải ta và Đầu Trọc liều mạng giúp ngươi, ngươi đã sớm bị Lữ Bố làm thịt, vậy còn chưa tính là nguy hiểm?”

Lý mặt rỗ mắng. Tôi gật đầu, Lý mặt rỗ nói không sai, có lẽ thật sự tôi đã nghĩ nhiều rồi.

Danh tiếng của Lữ Bố trong lịch sử quá kém, tôi sợ hắn đột nhiên trở mặt mà xuống tay với chúng tôi, nên đã vẽ rất nhiều linh phù phát cho mọi người, sau đó còn nhờ Đầu Trọc đi mua giúp một thanh kiếm. Hắn là xã hội đen, mua đao kiếm chẳng khó khăn gì. Lúc trước đã học Nhất Sơ chú ngữ thỉnh kiếm tiên Lữ Động Tân, nếu Lữ Bố trở mặt, tới lúc bất đắc dĩ tôi sẽ thỉnh kiếm tiên tới giúp. Thời gian từng chút một qua đi, sắc trời cũng càng lúc càng u ám…

Rất nhanh đã đến giờ Tý, vôi khô đi đóng thành đống cứng, Đầu Trọc phải mời máy công nhân đến đập ra. Đây là lúc tôi lo lắng nhất, sợ Lữ Bố đột nhiên độc ác đại khai sát giới. Cũng may hắn từ đầu đến cuối đều rất an phận, đến khi công nhân rời đi, hắn mới nương theo âm phong xuất hiện trước mặt chúng tôi.

“Đa tạ Lữ tướng quân.”

Tôi nói xong lui về sau vài bước, bảo vũ nữ đóng vai Điêu Thuyền đi tới, sau đó liếc mắt ý bảo mọi người lui lại tránh vào trong góc.

Cô gái kia theo lời tôi dặn, liếc mắt đưa tình mở miệng:

“Tướng quân, xa cách ngàn năm, Thuyền Nhi cuối cùng đã được nhìn thấy ngài.”

Dù sao cũng là một ca cơ, thanh âm cô ta rất dụ hoặc, hơn nữa tôi cho cô ta mặc phục sức Hán triều, vừa nhìn đã có vẻ ngoài quen thuộc của Điêu Thuyền.

“Nương tử, Phụng Tiên vô năng, làm nàng chịu khổ!”

Lữ Bố nói xong, thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, cái quỳ này làm tôi cảm giác mặt đất cũng rung lên một chút.

Lý mặt rỗ và Đầu Trọc cũng đều cả kinh há to miệng, vẫn biết Lữ Bố yêu Điêu Thuyền, nhưng không ai ngờ Lữ Bố sẽ quỳ xuống. Phải biết rằng ở thời Hán nữ nhân không có xã hội địa vị gì, cho nên mới có câu: “Huynh đệ như thủ túc, thê tử như y phục” (anh em như chân tay, vợ con như quần áo). Ả ca cơ có lẽ bị Lữ Bố làm cảm động, đã thật sự rớt nước mắt, xông tới muốn nhào vào lòng Lữ Bố, ai ngờ lại nhào vào khoảng trống. Lữ Bố muốn ôm cô ta cũng thất bại, rốt cuộc hắn chỉ là âm linh, nghiêm khắc mà nói thì còn không được tính là hồn phách.

Lữ Bố hai tay mở ra sửng sốt cả nửa ngày, sau đó bình tĩnh nói:

“Ta biết ngươi không phải là Thuyền Nhi của ta, Thuyền Nhi đã chết rồi. Ngươi đi đi! Cảm ơn ngươi đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện này.”

Tôi nghe xong trong lòng chua xót, thì ra Lữ Bố vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Điêu Thuyền, cho nên muốn quỳ xuống trước mặt cô ta để biểu đạt nội tâm áy náy. Sau khi ả ca cơ rời đi, tôi mau chóng tiến lên, đưa tờ giấy đã chuẩn bị cho Cao Nhị Hổ, bảo hắn đọc lên.

“Lữ Bố, tự Phụng Tiên, đệ nhất mãnh tướng thời Đông Hán! Từng tru sát quốc tặc Đổng Trác, được triều đình phong là Ôn Hầu, có công với xã tắc. Sau lại bắn kích Viên môn, ngăn trở một trường sinh linh đồ thán. Mà Lữ Bố và Điêu Thuyền, càng là giai thoại anh hùng xứng với mỹ nhân, truyền tụng lâu dài…”

Cao Nhị Hổ cũng cảm động mà đọc lên.

Lữ Bố nghe hết tất cả, gương mặt từ đờ đẫn đã trở nên cảm động, thậm chí còn rơi lệ, đến cuối cùng thì khôi phục bản sắc anh hùng, cười ha ha hỏi Cao Nhị Hổ những điều đó có phải là thật không?

“Bẩm Ôn Hầu, đó đều là sự thật. Tuy rằng cũng có người mắng ngài, nhưng nhân vô thập toàn, ngài tự hỏi lòng không thẹn là được!”

Cao Nhị Hổ bình tĩnh nói, tôi nghe xong trong lòng nhảy lên, bởi vì tôi đã yêu cầu hắn chỉ nói đó là sự thật thôi, hắn lại thêm vào một câu cuối! Lữ Bố tính cách thế nào, rất có khả năng nghe xong sẽ bạo nộ.

Tôi theo bản năng nắm chặt Âm Dương Tán chuẩn bị liều mạng, ai ngờ Lữ Bố không những không tức giận, ngược lại còn ngửa đầu cuồng tiếu.

“Hay cho một câu hỏi lòng không thẹn, không hổ là nam nhi Tịnh Châu ta!”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy Lữ Bố cũng không bất cận nhân tình (không theo thói thường) như sách viết. Chỉ còn chuyện của Hầu Thành là chưa giải quyết, tôi hỏi Lữ Bố đã chuẩn bị để gặp Hầu Thành chưa.

“Ta là chủ của hắn, há có thể chờ hắn?”

Lữ Bố hừ lạnh một tiếng, sau đó vẫy tay áo trở vào trong hố.

Tôi biết hắn muốn để Hầu Thành tới cầu kiến hắn, liền bảo Lý mặt rỗ thả âm linh Hầu Thành ra. Lý mặt rỗ gật đầu, nhanh chóng ra xe lấy cặp thiết phủ, âm linh Hầu Thành đang bám vào đó. Khi vào đại sảnh, không chờ tôi mở miệng, Hầu Thành đã vèo một tiếng từ trong thiết phủ chui ra, hắn ngó trái ngó phải, cuối cùng nhìn vào hố. Sau đó đi về phía trước vài bước, thịch một tiếng quỳ trên mặt đất, tê tâm liệt phế khóc lớn:

“Tội thần Hầu Thành bái kiến chúa công!”

“Chúng ta ra ngoài đi.”

Tôi nói với Lý mặt rỗ và Đầu Trọc. Nói thế nào bọn họ cũng là cổ nhân, không tiện đứng đó nhưng khi tôi đang bước đi, trong bóng đêm đột nhiên lấp lóe kim quang chói mắt, tôi còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết của Hầu Thành. Tôi ý thức được có chuyện không hay, mau chóng xoay người thình lình phát hiện một cây đại kích toàn thân kim quang cắm vào thân thể Hầu Thành, sức mạnh to lớn đã trực tiếp đóng đinh Hầu Thành trên tường.

Trong lúc nhất thời tôi ngây dại, bị quang mang của Phương Thiên Họa Kích hấp dẫn. Chỉ thấy cây kích nhanh chóng xoay tròn, Hầu Thành thảm thiết kêu càng lúc càng lớn, cuối cùng run rẩy, hóa thành một tia khói đen tiêu tán. Ngay sau đó ầm một tiếng Phương Thiên Họa Kích dừng trên mặt đất.

“Không phải đã nói sẽ bình tĩnh nói chuyện sao? Sao lại động thủ rồi.”

Lý mặt rỗ có chút ngây ngốc hỏi.

“Bất luận Hầu Thành giảo biện thế nào, hắn phản bội Lữ Bố vẫn là sự thật. Lữ Bố có thể để chúng ta siêu độ, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hầu Thành!”

Tôi lẩm bẩm nói, Lý mặt rỗ nghe xong thì sửng sốt, trừng mắt hỏi tôi, có phải tôi đã sớm đoán trước được tất cả đúng không?

“Không sai!”

Tôi cười lạnh thừa nhận, Lữ Bố sở dĩ đáp ứng tôi, là bởi vì tôi đã lặng lẽ giao dịch với hắn. Giao dịch đó chính là tôi lừa Hầu Thành đến trước mặt hắn, chỉ cần có thể giết được Hầu Thành, Lữ Bố sẽ cam nguyện rời đi.

“Trương gia tiểu ca, con mẹ nó ngươi…”

Lý mặt rỗ vung quyền muốn đánh lên mặt tôi, cuối cùng lại không thể hạ xuống, hắn thở dài nói…

“Ngươi đã thay đổi, không phải là Trương Cửu Lân thiên chân thiện lương mà ta biết.”

“Ta chỉ không muốn để Như Tuyết sinh con ra mà không có cha, cũng không muốn để Tiểu Nguyệt mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, ngươi cho rằng bằng vào chúng ta có thể đấu với chiến thần Lữ Bố?”

Tôi quát Lý mặt rỗ. Hắn ngây ngẩn cả người, im lặng một lúc, sau đó hai chúng tôi không hẹn mà cùng nở nụ cười. Lữ Bố đi rồi, để lại Phương Thiên Họa Kích, hơn nữa còn có Hổ Đầu Song Phủ của Hầu Thành, chúng tôi đã có được hai món cổ vật.

Không bao lâu sau đã có người sưu tập binh khí cổ tìm tới cửa, cuối cùng tôi bán Hổ Đầu Song Phủ với giá 300 vạn. Còn Phương Thiên Họa Kích, tôi tạm thời không có dự định bán đi, không chỉ vì Phương Thiên Họa Kích thiên hạ vô song, mà quan trọng hơn là mỗi khi tôi nhìn nó sẽ lại nhớ tới đoạn ân oán hơn ngàn năm này. Ai! Mặc kệ là ân cũng tốt, oán cũng được, thời gian trôi qua, nên quên thì tóm lại vẫn phải quên. Nhưng giai thoại về Lữ Bố và Điêu Thuyền lại là vĩnh hằng. Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng!

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232 Phần 233 Phần 234 Phần 235 Phần 236 Phần 237 Phần 238 Phần 239 Phần 240 Phần 241 Phần 242 Phần 243 Phần 244 Phần 245 Phần 246 Phần 247 Phần 248 Phần 249 Phần 250 Phần 251 Phần 252 Phần 253 Phần 254 Phần 255 Phần 256 Phần 257 Phần 258 Phần 259 Phần 260 Phần 261 Phần 262 Phần 263 Phần 264 Phần 265 Phần 266 Phần 267 Phần 268 Phần 269 Phần 270 Phần 271 Phần 272 Phần 273 Phần 274 Phần 275 Phần 276 Phần 277 Phần 278 Phần 279 Phần 280 Phần 281 Phần 282 Phần 283 Phần 284 Phần 285 Phần 286 Phần 287 Phần 288 Phần 289 Phần 290 Phần 291 Phần 292 Phần 293 Phần 294 Phần 295 Phần 296 Phần 297

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến