Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4

Kèo cá cược

Truyện Sex: Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4


Phần 14

Ô Vân Châu đâu đủ khí lực truy đuổi theo, cao nhân phía trước càng lúc càng xa, mắt nhìn theo thân ảnh đối phương đều nhanh biến mất, trong nội tâm của nàng quýnh lên, đang muốn tăng tốc cước bộ, ngờ đâu hai chân bị vướng một cái, cả người lập tức ngã ngồi dưới đất, khi ngẩng đầu nhìn lên, thì không còn thấy bóng dáng đối phương đâu cả…
Ô Vân Châu vành mắt đỏ lên, ngồi tại nguyên chỗ hu hu khóc thút thít.

– Này cô nương, ai khi dễ ngươi vậy?

Đột nhiên sau lưng truyền tới một thanh âm quen thuộc.

Ô Vân Châu ngạc nhiên quay đầu lại, hiện lên người cao nhân kia đang ung dung đứng sau lưng mình, miệng nhỏ liền vểnh lên:










– Đương nhiên là cao nhân khi dễ tiểu nữ.

Tống Thanh Thư cười lên:

– Rõ ràng là chính ngươi không cẩn thận ngã xuống, ta lại cách ngươi xa như vậy, làm sao hóa thành ta khi dễ ngươi?

Ô Vân Châu chùi đôi mắt, hừ lên:

– Vừa rồi rõ ràng là cao nhân chạy phía trước tiểu nữ, bây giờ lại xuất hiện tại phía đằng sau, rõ ràng là cố ý đang trêu đùa tiểu nữ. Cao nhân võ công cao như vậy, vừa rồi tiểu nữ té ngã nói không chừng cũng là do cao nhân âm thầm giở trò quỷ sau lưng.

– Ta nhìn thấy ngươi té ngã nên quay trở lại thăm hỏi ngươi có bị thương hay không, thật sự là làm người tốt lại không được hảo báo a.

Tống Thanh Thư thở dài một hơi.

– Được rồi… bản cô nương không trách cao nhân nữa…

Ô Vân Châu duỗi tay hướng trước mặt hắn, hồn nhiên vô cùng nói.

– Dìu tiểu nữ đứng lên đi.

Nhìn trước mắt bàn tay trắng nõn tinh tế, Tống Thanh Thư cười khổ nói:

– Chẳng lẽ ngươi chưa nghe câu nói nam nữ thụ thụ bất thân sao? Tại sao một chút ý niệm đề phòng cũng không có.

– Tiểu nữ đâu có xem cao nhân là nam nhân đâu a?

Ô Vân Châu ngược lại giật mình nhìn hắn, thốt ra.

May mắn là mặt hắn mang mặt nạ, nếu không phải vậy thì mặt của Tống Thanh Thư đã đen sạm ai nhìn cũng thấy.

Chú ý tới hắn khác thường, Ô Vân Châu mới thấy không ổn:

– Ai… tiểu nữ không phải là ý tứ kia, ý nói là một cao nhân, thì trong lòng của tiểu nữ xem cao nhân như là trưởng bối, cho nên không nghĩ tới nam nữ chi phòng… Hả… cao nhân nói như vậy, chẳng lẽ là cao nhân đối với tiểu nữ có ý nghĩ không an phận?

Tống Thanh Thư cảm thấy cái đầu cũng mình lớn hơn, nghĩ thầm trong Kinh Thành truyền ngôn nữ nhi của Tác Ngạch Đồ này rõ ràng là một nữ nhân có có tri thức thông hiểu lễ nghĩa, vì sao mình nhìn thấy lại giống như là một loại họa phong…

Hắn hừ một tiếng, ống tay áo phất một cái, Ô Vân Châu lập tức nhận thấy bên hông truyền đến một kình lực nhu hòa, cả người lập tức liền được nâng lên đứng dậy.

– A… đây là công phu gì vậy a, thật là tốt…

Ô Vân Châu đứng lên, một mặt hiếu kỳ.

– Cách sơn đả ngưu.

Tống Thanh Thư bực bội nói.

– Cách sơn đả ngưu?

Ô Vân Châu khẽ giật mình, rồi rất nhanh phản ứng, dậm chân giận dỗi nói.

– Tốt a, cao nhân mắng tiểu nữ là ngưu a.

Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không giải thích, ngược lại hỏi:

– Bằng hữu vừa rồi của ngươi quan tâm đến ngươi như vậy, một đường đi theo hộ tống ngươi, kết quả ngươi cứ như vậy mà bỏ đi, để hắn lại một mình mà không băn khoăn gi sao?

– Hừ… ai bảo hắn đường đường là một nhất đẳng ngự tiền thị vệ, ậy mà đánh không lại hai tiểu nhân vật trên giang hồ, làm hại bản cô nương suýt chút nữa bị hù chết, tiểu nữ còn không có tìm hắn tính sổ đây này, cứ như vậy bỏ hắn lại đã là tiện nghi cho hắn, nhân cơ hội này còn có thể kích hắn cần luyện thêm võ công, hắn hẳn là cảm tạ tiểu đệ mới đúng.

Ô Vân Châu ngang ngược đáp.

Tống Thanh Thư im lặng, cảm thấy cần phải giải thích giùm cho Nạp Lan Tính Đức đáng thương kia:

– Hai người kia trên giang hồ không phải là tiểu nhân vật, nhất là lão có ngoại hiệu Thanh Hải Nhất Kiêu kia, một thân võ công không dưới so với rất nhiều chương môn danh môn chính phái khác, bằng hữu của ngươi còn trẻ, thua dưới tay lão cũng là rất bình thường.

Ô Vân Châu hai mắt tỏa sáng:

– Lão Thanh Hải Nhất Kiêu đã lợi hại như vậy, cao nhân ngay cả chưa xuất hiện đã liền giết chết lão rồi, vậy trên giang hồ, chẳng phải cao nhân là người vô địch sao?

Tống Thanh Thư nhàn nhạt đáp:

– Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, trên giang hồ này có ai dám tự xưng là vô địch chứ. Chỉ cần đánh thắng được với người mà mình muốn giao đấu, đối với ta mà nói đã là đầy đủ lắm rồi.

– Vậy cao nhân có thể đánh thắng Kim Xà vương không vậy?

Ô Vân Châu kiên nhẫn truy hỏi đến vấn đề mà nàng cảm thấy hứng thú nhất.

– Ta tại sao phải đánh hắn chứ?

Tống Thanh Thư nói xong quay người liền bỏ đi.

– Ai… chậm lại a, cao nhân đừng đi quá nhanh, tiểu nữ đuổi không kịp.

Ô Vân Châu gấp gáp, tình hình trước đó còn khiến cho nàng trong lòng còn sợ hãi.

Tống Thanh Thư dừng lại, nói ra:

– Dựa theo tốc độ của ngươi, đến khi tìm thấy phụ thân ngươi, chỉ sợ là thi cốt đã lạnh rồi.

Trước đó Tống Thanh Thư nghe Thanh Hải Nhất Kiêu cùng Trử Hồng Liễu đối thoại, tựa hồ là Tả Lãnh Thiền đang có mưu đồ gây bất lợi cho Tác Ngạch Đồ, trong khi Tác Ngạch Đồ bây giờ đang gánh vác trách nhiệm nghị hòa Mãn Thanh cùng Kim Xà Doanh, nên không thể để hắn cứ như vậy mà chết.

– Ai… cũng đúng a.

Ô Vân Châu lúc này mới nhớ lại phụ thân mình vẫn có thể còn trong vòng nguy hiểm.

– Vậy cao nhân cứ mang theo tiểu nữ đi cùng là được.

Tống Thanh Thư lần nữa quay đầu liếc nhìn nàng một chút, không biết trong lòng nàng quả thật là không có khái niệm nam nữ chi phòng hay là giả vờ, bất quá hắn cũng không quản đến, dù sao nếu có thiệt thòi thì chính là nàng chứ không phải hắn, Ô Vân Châu đôi mắt chớp chớp hồn nhiên giống vầng trăng, khi ôm lấy bờ eo của nàng, Tống Thanh Thư cảm giác được lòng bàn tay như chạm vào một nơi mềm mại không xương, liền cảm thán, không biết Tác Ngạch Đồ nuôi như thế nào, mà lại có được một khuê nữ kiều nộn như vậy.

Ô Vân Châu đồng dạng cảm giác từ phần eo của mình bị lòng bàn tay hắn truyền đến nhiệt lực làm cho sắc mặt đỏ lên, để hóa giải xấu hổ, nàng chủ động mở miệng đánh vỡ trầm mặc giữa hai người:

– Cao nhân tại sao lại mang theo cái mặt nạ kia vậy?

– Bởi vì ta khuôn mặt ta rất xấu.

Tống Thanh Thư mỉm cười, vận khởi khinh công đưa nàng phóng bay xuyên trong rừng cây…

Bên tai truyền đến tiếng gió gào thét, hàn phong chạm mặt gió thổi làm mặt có chút đau rát, Ô Vân Châu vô thức nhích người sát lại bên người nam nhân càng gần hơn một chút:

– Tiểu nữ không tin, nếu không cao nhân lấy xuống mặt ta để tiểu nữ nhìn xem một chút đi?

Tống Thanh Thư cười lắc đầu:

– Quên đi… miễn làm cho ngươi bị dọa sợ.

– Hừ… quỷ hẹp hòi!

Ô Vân Châu ngoác miệng nói, đột nhiên con ngươi nhất chuyển.

– A… nãy giờ lâu như vậy, tiểu nữ cũng không biết ân nhân cứu mạng tên gọi là gì vậy?

– Ngươi và ta bình thủy tương phùng, vốn là người của hai thế giới khác biệt, biết tên ngày làm chi cho thêm phiền não, còn không bằng cá cứ quay về nước, quên hết đi chuyện trên bờ.

Tống Thanh Thư bây giờ tâm tính khác biệt trước, hắn sở dĩ giúp nàng như vậy, bất quá là cảm thấy cô nương này thú vị mà thôi, cũng không phải là đối với nàng trong lòng sinh ra ý gì, thà chỉ là một lần mỹ lệ gặp gỡ bất ngờ, chứ không muốn sinh ra tiến thêm một bước liên quan.

– Khuôn mặt thì không cho tiểu nữ nhìn, tên cũng không nói cho biết, vậy dù sao cũng nên để tiểu nữ biết ân nhân cứu mạng mình tuổi tác đi.

Ô Vân Châu tức giận nói ra.

– Chỉ là một lão đầu tử mà thôi, truy vấn làm gì.

Tống Thanh Thư lắc đầu, cũng không muốn trả lời.

Ô Vân Châu nhìn phía sau đầu của hắn đen nhánh, trong lòng liền oán hận: “Hừ… đại lừa đảo!”

Không biết bao lâu, đến lúc Ô Vân Châu trước mắt mình đột nhiên xuất hiện một bãi đất trống trải, cách đó không xa một nam nhân mặc triều phục Mãn Thanh nằm ngã trên vũng máu, không khỏi lên tiếng kinh hô:

– Phụ thân…

Tống Thanh Thư đối với khu vực này rất quen thuộc, trước đó lại nhìn thấy Thanh Hải Nhất Kiêu cùng Trử Hồng Liễu hướng phía trước mặt đi đến, bởi vậy một mực hướng về phía phía đó tìm kiếm, rốt cục cũng đã đuổi tới nơi đã xảy ra sự tình phát sinh.

Tống Thanh Thư ánh mắt quét qua, sớm đã nhìn thấy trước Ô Vân Châu thế cục, Tác Ngạch Đồ mặt không còn huyết sắc ngã ngồi tại dựa tại một bên chiếc xe ngựa bánh, y phục bên trên đều là huyết tích, chung quanh ngổn ngang lộn xộn mấy chục thi thể thị vệ. Lấy nhãn lực Tống Thanh Thư, thì đã nhìn ra được trên thân Tác Ngạch Đồ huyết tích đều là của người khác văng dính vào, còn hắn thì cũng không có thụ thương, sở dĩ sắc mặt trắng bệch, có thể là bởi vì kinh sợ quá độ mà thôi.

Hắn mang theo hộ vệ tùy thân phần lớn đã ngã xuống trong vũng máu, chỉ còn lại có rải rác mấy người đứng chung quanh, đang cảnh giác nhìn cách đó không xa một đám người hắc y nhân kia.

Đám người hắc y nhân nhân số đông đảo, từ thân hình tốc độ liền nhìn ra được mỗi người đều là cao thủ, bọn chúng nếu muốn giết Tác Ngạch Đồ chỉ còn có vài tên hộ vệ có thể nói là dễ như trở bàn tay, sở dĩ chưa có xông lên, là bởi vì phía trước mặt Tác Ngạch Đồ đang có một cô nương đứng cản trở, Tống Thanh Thư từ phương hướng của mình nhìn lại, thấy nàng mũi ngọc cao thẳng, lông mi dài buông rủ, thân hình mềm mại, khuôn mặt tuyết trắng tựa hồ bắn ra diễm quang, trong lòng hơi động: “Lại là nàng!”

Đúng vào lúc này, Ô Vân Châu thấy phụ thân mình đang muốn kinh hô, Tống Thanh Thư thủ chưởng lập tức liền che miệng nàng lại ba, Ô Vân Châu um um trong miệng, không thể lên tiếng, gấp đến độ liền nhe răng táp tới thủ chưởng, Tống Thanh Thư bởi vì đang phân tâm, không cẩn thận bị nàng cắn lên hai ngón tay.

Tống Thanh Thư nhíu mày, nhỏ giọng nói ra:

– Phụ thân ngươi tạm thời không có chuyện làm sao, chúng ta trước hãy nhìn cho rõ tình huống rồi tính tiếp.

Thấy Ô Vân Châu gật đầu ra hiệu mình đã hiểu, Tống Thanh Thư thả tay ra khỏi miệng nàng, một lần nữa hướng xuống phía dưới nhìn lại. Hai người ở trên một cây đại thụ, nơi xa mọi người đang căng cứng gầm gừ nhìn nhau, nên không có ai chú ý tới trên cây đang có hai người.

Ô Vân Châu đang muốn nói gì, đột nhiên cảm thấy bên trong miệng mình có chút vị mằn mặn lại tanh tanh, liền hướng trên tay Tống Thanh Thư nhìn lại, thì thấy trên hai ngón tay của hắn đang chậm rãi ri rỉ máu.

– Cao nhân là võ lâm cao thủ, tại sao dễ dàng như vậy liền bị tiểu nữ cắn chảy ra máu vậy.

Ô Vân Châu gấp gáp, nhỏ giọng nói ra.

– Nếu không phải ta vừa rồi ta kịp thời triệt tiêu chân khí hộ thể, thì cái miệng xinh đẹp của ngươi hàm răng nhỏ chỉ sợ cũng không gánh nổi rồi.

Tống Thanh Thư cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt đáp.

Ô Vân Châu giật mình, một tâm tình khó tả ở trong lòng tản mát ra.

“Vừa rồi nghe Trử Hồng Liễu nói, bọn họ lần này tựa hồ là phụng mệnh của Tả Lãnh Thiện, cách đó không xa những hắc y nhân kia không biết có phải là cao thủ của Tung Sơn phái? Cũng không biết Tả Lãnh Thiền có tự mình đến hay không?” Tống Thanh Thư đang suy đoán lai lịch đám người hắc y nhân kia, đột nhiên Ô Vân Châu nắm lấy bàn tay của hắn.

– Chuyện gì vậy?

Tống Thanh Thư quay đầu nghi ngờ nhìn nàng.

Ô Vân Châu đem bàn tay hắn tay đưa đến trước mặt, nhìn lấy mé trên còn ẩn ẩn vết máu, lại có dấu răng mờ mờ, sắc mặt đỏ lên, cẩn thận liếc hắn một cái:

– Có phải là rất đau?

Tống Thanh Thư lơ đễnh đáp:

– Vết thương nhỏ này tính là gì, không có việc gì đâu.

– Chắc chắn là rất đau, vẫn còn rướm máu.

Ô Vân Châu cắn cắn môi.

– Để tiểu nữ thổi cho bớt đau.

Nói xong liền nhẹ nhàng hướng trên vết thương thổi hơi.

Tống Thanh Thư sững sờ, phải biết hắn trước kia đã từng hưởng qua sự thống khổ khi toàn thân kinh mạch đứt đoạn, vết thương nhỏ này hắn chẳng để ở trong lòng, tuy nhiên có một làn hơi nhẹ nhàng của một cô nương xinh đẹp như là mơn man thổi lên nhu hòa như vậy khiến cho hắn không còn thấy rát, Tống Thanh Thư cũng không phải một quân tử đạo đức cái gì, đương nhiên là để tùy ý nàng.

Thấy trên hai ngón tay của hắn máu tươi vẫn còn chậm rãi tươm ra, Ô Vân Châu do dự một chút, đột nhiên cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, đem hai ngón tay ngậm của hắn ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp lấy vết thương mút vào.

Tống Thanh Thư bây giờ tất cả lực chú ý đang nhìn vào cách đó không xa song phương đang giằng co, chợt cảm giác được hai ngón tay bị một nơi ấm áp ướt át bao trùm lấy, trong lòng nhảy một cái:

– Ngươi làm gì?

Ô Vân Châu há miệng ra ngây ngô nói.

– Tiểu nữ khi còn bé, ngón tay không cẩn thận bị làm đứt chảy máu, mẫu thân cũng làm như vậy để cầm máu, yên tâm đi, rất nhanh không còn đau nữ.

Cảm giác được cái đầu lưỡi này linh hoạt liếm láp trên hai ngón tay mình, Tống Thanh Thư thấy toàn thân có chút nóng lên, một tay ôm sát vòng eo Ô Vân Châu, để cho một bên bầu vú mềm mại của nàng dính sát trên ngực mình, cúi đầu nhìn qua khuôn mặt trong trắng lộ hồng của nàng, hai ngón tay chậm rãi tại nàng trong cái miệng nhỏ nhắn trượt động hơi chút ra ra vào vào tự như là khi nữ nhân mút hút cây côn thịt của hắn vậy:

– Cô Nương… ngươi có biết làm như vậy đối với nam nhân mà nói thì đó chính là trêu chọc đấy a.

– Hả?

Ô Vân Châu giật mình, tuy bị hai ngón tay của hắn chậm rãi tại phần môi ra vào trong miệng mình, nàng phảng phất lại có một loại ảo giác bị xâm phạm, dần dần phát giác được thân thể của mình nóng lên hơi khác thường, ẩn hiện bên dưới hạ thể của mình có chút nhột ngứa, lúc này tâm trí nàng như muốn đông cứng lại, cũng ý thức được không ổn, vội vàng đem hai ngón tay hắn phun ra, đỏ mặt giận dỗi nói.

– Cao nhân này, tại sao lại làm như vậy chứ…

Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không trêu chọc nàng nữa, lẳng lặng chú ý cục diện phía dưới.

Trải qua thời gian trầm mặc, một tên hắc y nhân tách mọi người bước ra, nhìn lấy cô nương đối diện trầm giọng nói ra:

– Nhậm đại tiểu thư, từ lúc nào Nhật Nguyệt Thần Giáo trở thành chó săn cho hoàng đế Thát Tử vậy?

Cô nương xinh đẹp đó đương nhiên là Thánh Cô Nhậm Doanh Doanh của Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Nhậm Doanh Doanh sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên đã tức giận:

– Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng Thanh Đình từ trước đến nay không có qua lại, ngươi đừng có ngậm máu phun người.

– Đã là như vậy, Nhâm đại tiểu thư vì sao lại muốn xuất thủ cứu giúp tên cẩu quan Thát Tử này?

Người áo đen kia trầm giọng hỏi.

– Chuyện này…

Nhậm Doanh Doanh hơi do dự, dứt khoát hừ một tiếng.

– Chuyện này không liên quan gì đến ngươi.

– Ha ha…

Lại thêm một tên hắc y nhân bước tới, cười dài rồi nói.

– Cho dù Nhâm đại tiểu thư không nói, thì chúng ta cũng biết nguyên nhân, tên cẩu quan lần này Nam Hạ là để cùng Kim Xà Doanh nghị hòa ngưng chiến, mà gần đây trên chốn giang hồ chuyện của Nhâm đại tiểu thư cùng Kim Xà vương kết làm liên nhân cũng đã truyền đi xôn xao, Nhâm đại tiểu thư cứu tên cẩu quan này, đó là thay vị hôn phu của mình mà tính toán a.

– Nhậm đại tiểu thư không phải từ trước đến nay là cùng Hoa Sơn phái Lệnh Hồ Xung tình chàng ý thiếp sao? Tại sao lại đột nhiên đầu nhập vào ôm ấp nam nhân khác vậy?

Một tên hắc y nhân khác cố ý hỏi.

– …

– …

Một đám người nói thêm dăm ba câu, cực điểm châm chọc khiêu khích Nhậm Doanh Doanh.

Tống Thanh Thư mỉm cười, Nhậm Doanh Doanh tuy đáp ứng hôn sự cùng mình, nhưng hai người đều rõ ràng, trong nội tâm nàng vẫn chỉ là nghĩ đến Lệnh Hồ Xung. Mình trước đó đưa ra cái hôn sự này thì đó chỉ là một chi kế hoãn binh, bây giờ phía dưới nghe những người kia nói như vậy, chứng minh trên giang hồ số lượng người tưởng cái hôn sự này là thật không ít, cho nên dù Lệnh hồ Xung có tin tưởng Nhậm Doanh Doanh đến đâu chăng nữa, cảm tình của hai người cũng khó tránh khỏi sinh ra bóng mờ…

Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán.

– Câm miệng…

Nhậm Doanh Doanh mặt lúc đỏ lúc trắng, chuyện nàng cùng Tống Thanh Thư ước hẹn trước đây, lại không thể cùng những người xa lạ này giải thích khúc chiết trong đó, nên chỉ có thể tự mình an ủi.

“Xung ca nhất định sẽ tin tưởng ta.” Nhậm Doanh Doanh cắn môi, trong lòng thầm suy nghĩ.

Đám người áo đen kia nhất thời cười vang, không quan tâm đến nàng phẫn nộ:

– Nhậm đại tiểu thư đại uy phong, đáng tiếc chúng ta không phải là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, Thánh Cô dù có tên tuổi cũng không quản được trên đầu chúng ta.

– …

– …

Nhậm Doanh Doanh kìm nén không được, hừ một tiếng, liền hoa kiếm đánh tới, nàng tức giận xuất thủ, đương nhiên không lưu tình chút nào, vũ khí của nàng là một thanh kiếm rất ngắn, tựa như chủy thủ, lại mỏng tựa như là cánh bướm, vũ khí lại như trong suốt, chỉ dựa vào hình dáng, đa số người đều không nhận ra là loại vũ khí gì, trong đám hắc y nhân nhất thời có một người bị đâm trúng ngã xuống.

– Hừ… Kim Xà vương sao lại có thể là dạng người như vậy chứ?

Tống Thanh Thư đang âm thầm chú ý tình hình xuất thủ của song phương, chuẩn bị tùy lúc ra tay trợ giúp, thì nghe được một bên tiếng hừ lạnh của Ô Vân Châu.

Tống Thanh Thư giật mình:

– Kim Xà vương làm sao?

– Tiểu nữ nhìn ra được vị tỷ tỷ ở phía dưới này, ý trung nhân chính là Lệnh Hồ Xung, mà nàng lại đáp ứng hôn sự với Kim Xà vương, khẳng định là Kim Xà vương dùng thủ đoạn gì đó hèn hạ bức bách nàng… Hừ… thiệt thòi cho tiểu nữ lâu nay một mực ngưỡng mộ hắn như vậy.

Ô Vân Châu nhăn nhăn mũi ngọc tinh xảo, biểu lộ bất mãn. Nàng cũng đã nhìn ra phụ thân mình sở dĩ toàn vẹn không việc gì, nguyên nhân chủ yếu nhất cũng là nhờ có vị Nhâm đại tiểu thư này xuất thủ cứu giúp, đương nhiên là cùng nàng đứng chung một lập trường.

– Ách… ngươi sao biết vị được vị Nhâm đại tiểu thư này ưa thích Lệnh Hồ Xung?

Tống Thanh Thư phiền muộn vô cùng, nha đầu này thuận miệng nói thế mà lại đoán trúng được tám, chín phần…

– Từ bên trong ánh mắt của nàng, thì tiểu nữ có thể cảm nhận được, đây là trực giác nữ nhân.

Ô Vân Châu vênh váo hừ một tiếng.

Tống Thanh Thư mặt nóng lên, không phản đối nàng, chỉ đem chú ý lực thả đến cục diện phía dưới.

Trong thời gian ngắn ngủi, đám hắc y nhân đã có mấy người bị thương, lúc này có một tên tựa như thủ lĩnh gằn giọng nói:

– Nhậm đại tiểu thư, ta để cho Nhậm giáo chủ mặt mũi, mới đối với ngươi hạ thủ lưu tình, ngươi lại không biết tốt xấu, đừng có trách ta vô tình!

Nhậm Doanh Doanh bị đám người này dùng ô ngôn uế ngữ nên tức giận đến răng ngà cắn chặt sắp nát, đâu còn quản được nhiều như vậy, nghe hắn mở miệng, thì dùng thanh kiếm đâm thẳng tới.

– Muốn chết…

Trong mắt người này tinh quang chớp động, nhất chưởng đưa ra liền đánh bạt thanh đoản kiếm của Nhậm Doanh Doanh, một cái tay khác thuận thế hướng trên đầu vai của nàng vỗ tới.

– A, cao nhân nhanh cứu vị tỷ tỷ kia đi a…

Ô Vân Châu nhất thời kinh hô to lên.

Hắc Y Nhân mắt thấy chưởng này sắp đập tới trên thân Nhậm Doanh Doanh, đột nhiên sắc mặt đại biến, vội vàng lui chưởng bay ngược về sau.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232 Phần 233 Phần 234 Phần 235 Phần 236 Phần 237 Phần 238 Phần 239 Phần 240 Phần 241 Phần 242 Phần 243 Phần 244 Phần 245 Phần 246 Phần 247 Phần 248 Phần 249 Phần 250 Phần 251 Phần 252

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến