Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Dân buôn đồ âm – Quyển 1

Kèo cá cược

Truyện Sex: Dân buôn đồ âm – Quyển 1


Phần 112

Nhất Sơ kiên nhẫn giải thích cho tôi, thương nhân âm phủ thực ra là một khái niệm rất trừu tượng.
Những thương nhân này đều tinh thông mọi việc, bao gồm ngũ hành bát quái, phong thủy mệnh lý, thậm chí là khởi tử hoàn sinh. Người ngoài coi đây là một nghề phản khoa học, chỉ là một cách nhìn phiến diện. Trên thực tế, thương nhân âm phủ là sự kết hợp khoa học và tâm linh, sở học rất phức tạp so với những nghề khác, bởi vậy những thương nhân này rất thần kỳ, cho nên thường bị người đời cho là lừa đảo.

Tôi có chút ngán ngẩm, xem ra học thức của tôi vẫn còn quá non nớt. Thế là nhân cơ hội này, tôi liền đem hết nghi vấn trước đây, hỏi cho ra lẽ.

Mà Nhất Sơ đích thực là cao thủ, đối với bất kỳ nghi vấn nào của tôi, đều có thể vanh vách trả lời, thậm chí còn cho tôi một bản tóm tắt những kiến thức căn bản của một thương nhân âm phủ.

Tôi cảm thấy học thức ít ỏi của tôi, trong vòng mấy tiếng đồng hồ đã tăng lên một phần ba. Có điều, muốn viên mãn thì còn khoảng cách rất xa.










Loáng cái, một buổi chiều đã trôi qua, nhìn trời càng ngày càng tối, trong lòng tôi cũng theo đó mà bất an càng tăng. Giờ đã là lúc nào rồi, còn chưa thấy tiểu Nguyệt trở về?

Tôi thật lòng rất lo lắng, liền nói: “Hay chúng ta đi tìm tiểu Nguyệt xem sao?”

Nhất Sơ do dự, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, đi một chút xem sao.”

Nhưng tất cả đã quá muộn rồi!

Lúc chúng tôi đi vào nhà Chu Lão Thực, liền phát hiện nhà lão trống không, chẳng có một ai.

Bên trong phòng rất đỗi bình thường, cũng không hề có vết tích giằng co. Giường chiếu Chu Lão Thực nằm đã nguội lạnh, tất cả mọi người đều như bọt nước tan biến mất, không vết dấu.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là, Chu Đồ Phu đã mang hai người bọn họ đi rồi.

Chu Lão Thực thì bệnh tình trầm trọng, mà lại nhất nhất nghe lời Chu Đồ Phu, hắn không phản kháng cũng có thể hiểu được. Nhưng còn tiểu Nguyệt, không thể cứ thế mà thuận lòng đi theo hắn được. Mặc dù nàng là một cô nương yếu ớt, không thể đánh lại Chu Đại Phu, nhưng chẳng lẽ ngay cả một thanh gỗ cũng không bẻ được.

Thời gian từ chiều tới giờ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đúng lúc này, chợt nghe tiếng tiểu Manh hét chói tai. Tôi giật nảy mình, vội chạy tới hỏi xem nó thế nào.

Tiểu Manh nhặt trên đất lên một thanh kiếm gỗ nhỏ, nhìn kỹ thì đó chính là thanh kiếm mà Nhất Sơ giao cho tiểu Nguyệt.

Kiếm gỗ đào không bị bẻ gãy, vẫn còn nguyên vẹn. Tôi lại kiểm tra một lượt trên mặt đất, chợt thấy một vũng máu bên cạnh chỗ kiếm rơi.

Chết rồi! Trái tim tôi lập tức chùng xuống. Tôi có thể hình dung ra, tiểu Nguyệt đã gặp nguy hiểm như thế nào.

Lúc tiểu Nguyệt đi vào nhà Chu Lão Thực, thì Chu Đồ Phu đã sớm nấp từ đằng sau, một gậy đánh ngất nàng, nàng không thể kịp phản ứng, thậm chí thời gian bẻ gãy kiếm gỗ cũng không có, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Chu Đồ Phu khiêng tiểu Nguyệt trên vai, một tay kéo Chu Lão Thực rời đi.

Nhưng bọn hắn rốt cuộc đi đâu? Liệu bọn chúng có làm gì tiểu Nguyệt hay không?

Chỉ có mất đi mới biết trân trọng, lúc này tôi mới thấy tiểu Nguyệt quan trọng với tôi đến nhường nào, thậm chí cầu khẩn trong đầu, chỉ cần nàng bình an vô sự, tôi sẽ lập tức hỏi cưới nàng, cả một đời sẽ không xa nàng nửa bước.

Lý Tiểu Manh thì sợ choáng váng, luôn mồm hỏi Nhất Sơ, tiểu Nguyệt bị đưa đi đâu?

Nhất Sơ thản nhiên nói: “Chúng ta canh giữ ở đường nhỏ phía Đông từ chiều, bọn hắn chắc chắn không thể theo lối đó mà đi ra khỏi thôn, vậy chỉ còn đường phía Tây, có điều… đường nhỏ phía Tây là độc đạo dẫn thẳng ra sau núi.”

Nghe Nhất Sơ nói, tôi không chút do dự, liền hướng phía sau núi chạy như điên. Lý Tiểu Manh thể lực không tốt, chạy chậm nên chúng tôi vừa chạy vừa để lại ký hiệu cho nó.

Đường ra sau núi vô cùng khó đi, có khả năng trên núi mới mưa xong, lầy lội vô cùng, chỉ hơi sơ ý sẽ trượt chân mà ngã vào vũng bùn lầy.

Đây là sự khảo nghiệm kiến thức sinh tồn cơ bản, Nhất sơ bước đi như bay trên mặt bùn, còn tôi cẩn thận từng li từng tí, nhiều lần vấp lên vấp xuống, chỉ nháy mắt, Nhất Sơ đã biến mất trong tầm mắt của tôi.

Tôi bỗng thấy tuyệt vọng, làm sao để theo dấu Nhất Sơ? Chu Đại Phu liệu có mai phục đánh lén chúng tôi không?

May mắn, rất nhanh tôi đã tiến tới phạm vi sau núi. Nhưng diện tích sau núi vô cùng rộng, mà dưới tia sáng lờ mờ, muốn tìm được Nhất Sơ cùng tiểu Nguyệt nào có dễ dàng.

Nhưng tôi không vì thế mà lùi bước, bởi vì tôi lãng phí thêm một giây, tiểu Nguyệt sẽ nguy hiểm thêm một phần. Ai mà biết được Chu Đồ Phu sẽ làm chuyện cầm thú gì với nàng hay không.

Tôi kiên nhẫn vạch lá cây giăng trước mặt, dỏng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh. Nếu tiểu Nguyệt còn sống, chắc chắn nàng sẽ kêu cứu.

Không lâu sau, rốt cuộc tôi cũng nghe thấy động tĩnh. Nhưng tiếng động này, không phải của tiểu Nguyệt, mà là một loạt tiếng bước chân lộn xộn, giống như có người từng bước áp sát sau lưng tôi.

Tôi khẽ nghiêng đầu, một thân ảnh bất thình lình xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, tung cước đạp tới. Đối phương vậy mà hết sức nhanh nhẹn, một tay bắt chân tôi, thuận đà kéo tôi ngã xuống đất.

Tôi tức giận bò dậy, nhưng đúng lúc này giọng nói của Nhất Sơ lại vang lên: “Đừng manh động, là ta.”

Nghe thấy người tới là Nhất Sơ, tôi nháy mắt liền bình tĩnh lại, vội hỏi hắn có chuyện gì xảy ra, ngươi có tìm thấy Tiểu Nguyệt không?

Nhất Sơ trầm mặc một lát: “Đi về.”

Tôi giật nảy mình, trong lúc mấu chốt này, làm sao tôi có thể bỏ mặc tiểu Nguyệt mà quay về?

Tôi sốt ruột muốn khóc: “Không được, ta không về, có trời mới biết Chu Đại Phu có làm gì tiểu Nguyệt hay không.”

Nhất Sơ lại cam đoan với tôi, tiểu Nguyệt sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Chuyện này có liên quan tới một tông giáo thần bí nào đó, mà giáo quy của tông giáo này là tuyệt đối không làm tổn thương phụ nữ.

Nghe Nhất Sơ nói vậy, tôi cũng phần nào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn lo lắng khôn nguôi. Cứ cho là đối phương không làm tổn thương tới tiểu Nguyệt, chúng tôi cũng vẫn phải mau chóng tìm ra nàng.

Nhất Sơ lại nói với tôi, Lý Tiểu Manh bị thương, bây giờ rất cần quay về để trị liệu, còn chuyện tiểu Nguyệt, để mai hẵng nói.

Lòng tôi vô cùng bất an, nhìn vào mắt Nhất Sơ, hy vọng từ ánh mắt của hắn có thể thấy được vài thứ.

Nhưng hắn có vẻ không muốn đối diện tôi, mà lại quay người rời đi.

Tôi chỉ đành thở dài, biết hắn đã đi, tôi vẫn ở lại, ở nơi tối đen như mực này, cũng là tốn công vô ích.

Tôi hỏi Nhất Sơ, tiểu Manh bị thương có nặng không, là ai đả thương? Có phải Chu Đồ Phu?

Nhất Sơ lại chỉ nói với tôi một chữ: “Quỷ!”

Trong hoàn cảnh này, một chữ mà hắn nói mang đến cho tôi cảm giác sợ hãi tột cùng.

Tôi vội hỏi hắn, đến cùng cái gì là quỷ? Hắn lại chẳng muốn nói nhiều, chỉ một mạch dẫn tôi về biên giới sau núi.

Nhất Sơ chỉ tay về phía trước, tôi phát hiện tiểu Manh máu me đầy mặt, đang nằm tựa vào một tảng đá. Tôi sợ hãi liền chạy tới xem xét tiểu Manh, bắt mạch và nghe nhịp tim. Còn may, dấu hiệu tương đối bình ổn.

Tôi liền cõng tiểu Manh lên lưng, vội vàng xuống núi.

Ngộ nhỡ tiểu Manh gặp bất trắc, tôi biết ăn nói với Lý mặt rỗ thế nào? Tôi một hơi cõng tiểu Manh về sơn thôn, nó vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Tôi lau sạch máu trên mặt nó, phát hiện vết thương rất nhỏ, chỉ là rách da trên trán.

Nhưng nó không tỉnh lại, tôi vô cùng bối rối, vội chuẩn bị đưa nó đi bệnh viện.

Nhất Sơ lại ngăn tôi, nói hắn tự có cách. Sau đó hắn bóp miệng tiểu Manh ra, nhét vào một viên đan dược, hai chắp thành thủ quyết, vẽ trên mặt tiểu Manh một bùa chú, cuối cùng, mí mắt của tiểu Manh đã động đậy.

Tôi nhẹ nhõm thở phào, vội ghé vào tai nó gọi mấy tiếng.

Lúc này tiểu Manh rất suy yếu, khát nước khó chịu, tôi cho nó uống một hớp nước, nó mới từ từ tỉnh táo.

Tôi vội hỏi tiểu Manh, rốt cuộc là ai đả thương con?

Lý Tiểu Manh vẫn còn sợ hãi, nhìn thoáng qua Nhất Sơ, định nói xong lại thôi. Tôi quay đầu lại, bắt gặp Nhất Sơ đang lườm nó. Có điều chỉ thoáng qua, hắn đã nhìn sang hướng khác.

Đây là tình huống gì? Nhất Sơ có vẻ không muốn cho tiểu Manh mở miệng, hắn rốt cuộc đang suy tính chuyện gì? Trong lòng tôi rối như tơ vò.

Nhất Sơ ở đây, tiểu Manh không dám mở miệng, cho nên tôi quyết định sẽ nhân lúc Nhất Sơ rời đi, hỏi nó vài câu. Thế nhưng Nhất Sơ lại chẳng rời đi nửa phút.

Chuyện này làm tôi vô cùng hoang mang, chẳng biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chuyện này có gì mà phải giấu diếm?

Trừ khi, chuyện này do chính Nhất Sơ gây ra, hắn không muốn bị lộ.

Ý nghĩ này vừa nảy lên, tôi vội tự trách mình. Tại sao lại có thể nghĩ như vậy, Nhất Sơ tận tâm tận lực bảo vệ chúng tôi, hắn cũng không phải hạng người hay đùa cợt, nếu như muốn hại chúng tôi, đã sớm động thủ, chả cần lén lút như vậy.

Vậy rốt cuộc hắn có mục đích gì, mới không cho tiểu Manh nói ra chân tướng?

Tôi giả bộ không thắc mắc nữa, chăm sóc tiểu Manh ngủ, sau đó đi ra góc nhà nghỉ ngơi.

Nhất Sơ cũng buông lỏng cảnh giác, đi ra canh cửa. Chờ hắn không để ý, tôi liền lén lấy giấy bút ra, viết câu hỏi của tôi, sau đó đưa cho tiểu Manh, đánh thức nó dậy.

Tiểu Manh tỉnh lại, nhìn thấy giấy bút, lập tức hiểu ý của tôi, nó lén lút viết một hàng chữ: “Coi chừng Nhất Sơ.”

Nhìn thấy bốn chữ này, lòng tôi chợt nảy lên một cái. Chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra, Nhất Sơ quả nhiên có vấn đề.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232 Phần 233 Phần 234 Phần 235 Phần 236 Phần 237 Phần 238 Phần 239 Phần 240

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến