Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Trại cai nghiện (Full)

Kèo cá cược

Truyện Sex: Trại cai nghiện (Full)


Phần 19

Tôi lật đật khoác áo chạy xuống dưới căng tin. Thấy con nhỏ Thư mặt mày ủ dột, ngồi im re, tay cầm điếu thuốc. Cái dáng ngồi của con nhỏ tội nghiệp quá đỗi luôn. Điếu thuốc trên tay nhỏ cháy gần hết, nhỏ cũng chưa thèm gạt. Tôi bước nhẹ nhàng tới, ngồi xuống cạnh nhỏ:
– Có chuyện gì nói anh nghe đi Thư!

Mặt con nhỏ vẫn cúi gằm:

– Em nói với anh Ngọc rồi đó, em muốn ra mâm.

– Biết là chuyện đó rồi, nhưng tại sao lại vậy! Em ít nhất cũng phải cho anh biết lý do chứ!










Con nhỏ làm thinh hồi lâu, ném điếu thuốc đi, lấy cái chân dậm dậm. Giọng con nhỏ nghẹt lại:

– Bữa hôm qua em ẩu quá, lát nhỏ Mỹ Anh dậy biết chuyện, chắc nhỏ không nhìn mặt em quá!

Tôi cũng đoán con nhỏ hối hận vì chuyện bữa tối qua. Thiệt tình, tôi cũng không biết nhỏ Mỹ Anh sau khi biết vụ tối qua giữa tôi và nhỏ Thư, con nhỏ sẽ phản ứng thế nào. Con nhỏ còn con nít, tính lại hay ghen tuông, đòi hỏi nó phải thông cảm hay khoan dung tôi sợ rằng hơi khó. Nhưng để con nhỏ Thư sống tiếp tục kiểu như cũ, tôi không muốn. Chưa tính, khi nghĩ tới khả năng con nhỏ sẽ dạt qua một mâm khác, sống với tụi khác, tôi nghe trong lòng mình hẫng hụt như đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng. Tôi nhẹ giọng kêu nhỏ:

– Em không cần suy nghĩ nhiều vậy. Bữa qua em say, mà người say đâu có kiểm soát được. Lát anh kêu Mỹ Anh ra nói chuyện, con nhỏ cũng quý em, anh nghĩ chắc không sao đâu. Còn anh Ngọc nữa, lát anh kêu ảnh qua nói dùm, chuyện này cũng đâu to tát tới mức vậy.

Con nhỏ nhìn thẳng vô mắt tôi, kêu:

– Anh nói cho em nghe đi, bữa hôm qua em nói gì với anh?

Vụ này khó nha. Con nhỏ tự nói ra, xong giờ bắt tôi nhắc lại, tôi có phải máy ghi âm đâu chớ! Tôi làm mặt tỉnh, ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:

– Chắc em nói linh tinh vài thứ đó thôi. Bữa tối qua anh say nên cũng đâu có nhớ!

Mắt con nhỏ vẫn ngó tôi đăm đăm.

– Anh nói xạo. Bữa hôm qua anh còn dìu em và nhỏ Mỹ Anh về tận phòng. Buổi sáng em nghe đám cùng phòng xì xào hoài, em cũng biết được chút đỉnh. Anh nói cho em nghe đi, được không?

Bộ dạng con nhỏ bữa nay lạnh lùng hệt như quan tòa, còn tôi đang là bị cáo đứng trước vành móng ngựa vậy. Tôi thở dài ngao ngán, thôi thì đằng nào con nhỏ cũng biết, giấu sao nổi mấy cái loa của tụi beo trại.

– Em muốn nghe thiệt hả?

Con nhỏ gật gật đầu, ánh mắt hết sức nghiêm túc. Tôi nhỏ giọng:

– Bữa qua em say, lúc anh đưa em vô phòng, em đòi kêu anh ở lại với em, có vậy thôi!

Gương mặt lạnh lùng của con nhỏ đỏ bừng lên. Cái giọng sắt đá hồi nãy trở thành lí nhí:

– Bộ em… nói vậy thiệt hả?

Tôi muốn đập đầu vô đại cái gì mà chết luôn cho rảnh. Nói gì xong cũng không nhớ, nói lại cho nghe thì cũng không tin. Đang tính kiếm cái gì mềm mềm đập đầu vô thì đổi ý cái roẹt. Chắc tôi nên kiếm cái gì cứng hơn một chút, bởi con nhỏ Mỹ Anh cũng đang đi xuống tới nơi!

Con nhỏ Mỹ Anh làm cái mặt lạnh te, xoay qua kêu tôi:

– Anh đi chỗ khác dùm em, em muốn nói chuyện với chị Thư!

Sao cái bộ dạng con nhỏ bữa nay nhìn … du côn giống lão Ngọc dữ. Tôi ngó cái tay con nhỏ một lúc, thấy nó không cầm theo bàn chải hay dao găm gì, mới tạm yên tâm chút. Thở dài một cái, bưng nguyên mớ tâm trạng ngổn ngang đi lên trên ghế đá, chờ đợi. Căng cái tai ra nghe coi có tiếng chửi thề hay đấm đá huỵch huỵch gì đó không để còn chạy vô can, mà kì lạ sao không nghe thấy gì hết trơn hết trọi.

2 con nhỏ nói chuyện gì với nhau mà lâu thiệt lâu. Tôi ngồi nghĩ ra đủ mọi thứ tầm bậy hết trơn. Có khi nào 2 con beo thống nhất chia sẻ cơ thể đẹp trai của tôi, nhỏ Mỹ Anh ngày chẵn, nhỏ Thư ngày lẻ, chủ nhật cho tôi nghỉ không ta? Thiệt tình nghĩ cái tình huống đó cũng thấy … khoan khoái kì lạ, có điều trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp dữ vậy. Hay biết đâu 2 con nhỏ hẹn nhau cột tay đâm bo không chừng… Nghĩ tới đây tôi rùng mình à nha, cơ thể mịn màng của con nhỏ Mỹ Anh mà có thêm vài vết sẹo tròn tròn như trên mình lão Ngọc uổng lắm. Chưa tính, còn cả con nhỏ Thư nữa chớ!

Đợi hoài, đợi hoài, cuối cùng thì cái bóng con nhỏ Mỹ Anh cũng hiện ra. Nét mặt con nhỏ vẫn lạnh băng băng, nhỏ cúi cái đầu xuống đi ra chỗ tôi, ngồi xuống cách tôi xa lắc. Giọng của nhỏ bữa nay nói chuyện với tôi hệt như nói chuyện với đám cắt cơn ra vậy:

– Em biết hết chuyện hôm qua rồi. Em cũng nói với chị Thư không có chuyện gì hết, em không có trách bả!

Tôi nghe vừa mừng mừng nhưng lại vừa … nghi nghi nha. Không lẽ trong cuộc sống, luôn có quá trời sự ưu ái dành cho những người đẹp trai? Có điều, nhìn cái nét mặt con nhỏ thì không phải đơn giản vậy.

– Bữa qua anh nói gì với bả? Làm gì với bả?

Xong rồi nha. Nhỏ không đi trách nhỏ Thư, mà chuyển mục tiêu qua tôi luôn mới ngộ. Tôi gãi gãi đầu:

– Hôm qua Thư say quá, nói năng lung tung cả mà. Anh dìu nhỏ vô giường, dỗ vài câu thôi! Em hỏi nhỏ Minh bảo vệ thì biết mà!

Mắt nhỏ quắc lên nhìn tôi dữ tợn:

– Anh dìu hả? Sao anh không dám nói thiệt là anh bế bả đặt vô giường?

Thiệt tình, mấy con beo trường trại này toàn là thứ quỷ thôi mà. Dìu với bế đâu có khác gì nhau, tại sao tụi nó phải phân biệt tách bạch ra vậy chớ! Tôi làm mặt tỉnh, kêu:

– Em biết đó, hôm qua nhỏ say dữ lắm, đi đâu có nổi. Anh chỉ nghĩ làm sao đưa nhỏ vô giường cho lẹ thôi, còn dìu hay ẵm gì anh cũng không để ý!

Câu trả lời như vậy quá chuẩn luôn – tôi nghĩ vậy. Nhưng ánh mắt con nhỏ lại biến đổi – ngân ngấn nước, vừa giận dữ vừa ghen tuông. Tôi bắt đầu thấy chân ríu lại rồi nha.

– Anh hay quá ha. Anh quan tâm tới người ta dữ ha. Em cũng say vậy, nhưng ai đưa em vô giường?

Thôi xong. Bữa hôm qua con nhỏ bảo vệ lanh chanh phụ tôi đưa nhỏ Mỹ Anh vô chớ không phải tôi. Con nhỏ nghe tường thuật lại vụ đó, nó không nổi cơn ghen mới lạ. Tôi lắp bắp, tính giải thích câu gì đó mà nghĩ không ra được gì hợp lý hết trơn hết trọi. Con nhỏ ngó cái bộ dạng cà lăm của tôi, coi bộ càng uất ức:

– Em là bạn gái của anh nhưng anh không thèm lo, anh đi lo cho người khác trước. Anh ẵm người ta vô tới tận giường, còn em thì anh để cho nhỏ bảo vệ dìu vô. Anh coi vậy có được không?

Nước mắt con nhỏ bắt đầu chảy dài dài. Thiệt tình tôi thấy mình oan quá xá. Cái lúc nguy hiểm như vầy, lỡ giáp mặt quản lý là nguyên 3 đứa lĩnh trọn luôn, thời gian đâu mà phân biệt nhỏ nào với nhỏ nào. Tôi chống chế:

– Tối qua đông người coi như vậy, lại nguy hiểm nữa, anh thiệt tình cũng không có tâm trí mà để ý tới mấy chuyện đó mà Mỹ Anh…

Ngày này là ngày gì mà tôi nói ra câu nào cũng bị hố hết trơn hết trọi. Con nhỏ nghe xong, mím chặt môi lại, gằn giọng:

– Ừ ha, anh không có tâm trí để ý tới tôi, bởi anh còn bận ôm với an ủi bả cơ mà! Cái gì mà “em vô giường đi, lát anh vô” phải không?

Tôi muốn có trong tay một khẩu Shotgun quá xá, để lao vô phòng xả đạn điên cuồng vô mấy con beo trời đánh. Thứ gái gì đâu vừa xấu người vừa xấu nết, tả cho con nhỏ cũng tả tận tình tới từng chi tiết mới ác thiệt là ác. Nhưng tình thế hiện tại chỉ cho phép tôi gượng gạo mà giải thích:

– Nhỏ say quá, anh mà không nói vậy chắc nhỏ quậy tưng lên đó em!

Con nhỏ không thèm đáp lời, bưng cái mặt khóc. Giọng nghèn nghẹt vọng ra từ kẽ tay:

– Anh khỏi phải giải thích nữa. Bả mới vô mâm mấy bữa, anh đã không thèm để ý gì tới em. Em bị say, anh cũng mặc cho người khác dìu em. Vô trong phòng, bao nhiêu đứa nó dòm như vậy, anh cũng thản nhiên ôm ấp bả, hứa hẹn với bả, chẳng để ý gì tới mặt mũi của em… Em… em…

Tiếng “Em” của con nhỏ cà lăm cà lăm một hồi, tôi chưa nghĩ ra nó tính nói “em” làm sao hết trơn hết trọi. Đang đoán tới đoán lui thì nhỏ nhìn thẳng vô tôi, làm cái mặt hết sức quyết đoán, nói rành rọt:

– Em không muốn nhìn mặt anh nữa!

Tiếng sét trong vườn hoang à nha! Tôi sững người. Không nghĩ con nhỏ luôn thương mình, luôn yêu mình không điều kiện lại có thể nói ra cái ngôn từ lạnh lùng tới cỡ vậy. Đầu tôi nóng bừng. Một cảm giác hẫng hụt trào lên. Cả một cơn bực tức hiếm thấy cũng từ từ bốc hỏa lên đầu. Tính tôi trước giờ hiền, nhưng bù lại tôi cục súc một cây. Cái vụ này rõ ràng tôi đâu có sai gì trời! Sao con nhỏ này cứ ép tôi quá đáng vậy! Gương mặt tôi lạnh lùng hẳn đi:

– Em nói thiệt không Mỹ Anh? Vụ này không có đem ra giỡn được nha!

Con nhỏ nghinh lên, bộ dạng nó cũng muốn phát hỏa giống tôi:

– Em nói thiệt đó! Anh cặp với bả đi, anh thích bả mà. Em rút lui!

Con nhỏ tính dợm người đứng dậy thiệt nha. Tôi nghe một chút lo sợ khó tả, và quá trời bực dọc. Tôi nắm áo nhỏ lại, đôi mắt chiếu thẳng vô mặt nhỏ, gằn giọng:

– Em không tin anh chút xíu nào phải không?

Nhỏ vùng vẫy mạnh, la:

– Em không tin anh!

Đầu tôi dễ chừng muốn nứt ra một lỗ để xì bớt khói lắm. Thái độ ngang ngạnh bất thường của con nhỏ khiến tôi nóng tới điên người. Có điều, tôi thấy mình có một phần chân truyền bản lãnh của lão Ngọc, đó là càng nóng nảy tôi lại càng lạnh lùng. Tôi cúi xuống dưới chân, rút một viên gạch chỉ kè vườn hoa cầm trên tay, hỏi lại:

– Em không tin anh hả?

Không cần đợi con nhỏ trả lời, mặc cho gương mặt hiện rõ vẻ hoảng hốt của con nhỏ, tôi dang tay đập thật mạnh viên gạch vô… trán mình. Thiệt tình tôi lúc đó muốn đập cả con nhỏ luôn, nhưng như vậy tôi thấy đau lòng quá xá. Thôi thì đập đại vô cái đầu mình, đằng nào thì tôi cũng điên lên muốn đập nguyên cái búa vô đầu cho hả bực. Nghe “chát” một tiếng, cái đầu tôi ong ong, trên tóc đã thấy ươn ướt. Sắc mặt con nhỏ tái nhợt đi, tôi nhìn mà cảm thấy cũng hài lòng quá xá. Gằn giọng hỏi thêm con nhỏ một tiếng nữa:

– Em vẫn không tin anh hả?

Cái câu đó giống như thần chú của tụi đạo sỹ à nha. Dứt lời, viên gạch lại tự đập thẳng xuống đầu tôi một cái đau thấy ớn. Cảm giác nguyên một đường dài trên đầu tét ra, viên gạch vỡ thành hai mảnh bay tuột khỏi tay. Tôi nghe trước mắt hoa bướm bắt đầu mở hội, tai ù đi. Chỉ nghe con nhỏ la lên thảm thiết:

– Em tin rồi, em tin rồi mà. Trời ơi máu quá trời kìa, anh Ngọc ơi!

“Sao nó không tin sớm hơn hả trời?” Tôi chỉ nghĩ được đúng như vậy, trước khi… xỉu lại trận!

Đau thiệt chứ không có đau giỡn à nha. Tôi tính kêu vậy. Nghe dưới lưng êm êm, mùi không khí phảng phất mùi thuốc sát trùng, tôi biết mình đang nằm trong phòng y tế. Trên đầu bó nguyên một tảng lù lù, nhức thấy ớn. Người cũng nóng hầm hập, chân tay bải hoải.

Hé cái mắt ra, thấy một cái bóng loắt choắt đang chắp tay sau đít, đi đi lại lại trong phòng. Học viên bình thường không có bệnh tật gì sức mấy được vô trỏng. Chỉ có lão quỷ già chứ không ai khác. Lão quỷ chép chép cái miệng, than:

– Thằng nhóc này coi bộ vậy mà yếu xìu. Đập có mỗi viên gạch vô cũng xỉu. Vô dụng thiệt!

Uất ức à nha. Thấy lão đi đi lại lại coi bộ sốt ruột, tôi còn tưởng lão có ý tốt quan tâm tới tôi chớ! Tính vùng dậy hét: “Ông thử cầm gạch đập vô đầu coi có xỉu không”, chợt nhớ lão này đâm lộn còn không gục, nói gì ba vụ gạch đá tầm bậy, đành ỉu xìu bỏ cuộc. Lại nghe bà bác sỹ nhẹ nhàng:

– Ngọc đừng nói vậy. Vết thương thằng nhỏ cũng lớn đó, mà còn đang sợ bị nhiễm trùng. Nãy giờ nó sốt cao quá trời!

Lão già dịch lại tặc lưỡi:

– Ba cái vết này ngang muỗi chích mà lớn nỗi gì? Sao thằng quỷ này nằm hoài vậy, liệu … có chết không bác sỹ?

Tôi nghe tức cành hông, la:

– Anh nói cái gì đó anh Ngọc!

Lão quỷ quay đầu lại, cười nhe, coi bộ chẳng mắc cỡ gì hết ráo:

– May quá, cuối cùng mày cũng dậy rồi. Tao mừng quá trời mừng luôn!

Cơn giận trong lòng tôi cũng nguội bớt đi chút xíu. Ít ra cũng phải nói được một câu như vậy chớ. Lão thấy nét mặt tôi dịu đi, tỉnh khô nói tiếp:

– 2 con beo của mày làm phiền tao muốn bể cái đầu luôn, mày tỉnh lại thì đỡ cho tao quá!

Chẳng thèm để ý tới nét mặt chưng hửng của tôi, lão xoay lưng lại nghênh ngang đi thẳng ra ngoài cửa, la:

– Thằng quỷ đó tỉnh rồi đó, khóc lóc cái gì nữa! Nó đang tập thể hình ở trỏng đó!

2 gương mặt sũng nước lò dò thò vô buồng y tế. Cái giọng nhão nhoẹt của con nhỏ Mỹ Anh vang lên:

– Con vô một chút xíu được không cô?

Bả thấy cái mặt của nó tội nghiệp quá hay sao đó nên cũng đành gật đầu. Ưu đãi đặc biệt đó nha. Con nhỏ len lén đi vô cạnh tôi, cái mặt cúi gằm, mãi mới lí nhí được một câu:

– Anh có đau không?

Tính kêu con nhỏ thử cầm viên gạch táng vô đầu coi cái cảm giác nó thế nào, nhưng nhìn mặt nhỏ tội nghiệp quá tôi nói không nổi. Tôi hơi nhỏm dậy, nghe cái đầu đau muốn kêu trời luôn nhưng vẫn phải cố ráng nở một nụ cười:

– Không có đau bằng lúc em kêu bỏ anh đâu!

Mặt con nhỏ thoáng đỏ lên, cái tay nắm vô tay tôi:

– Em bực lên em nói vậy mà, bộ anh tin thiệt hả!

Tôi thở dài. Giờ này không đóng phim tình cảm lãng mạn cho nhỏ xem thì còn đợi lúc nào nữa. Tôi nhìn vô mắt nhỏ, ánh mắt chân thành tới tột đỉnh:

– Anh không biết thiệt hay không, nhưng anh chỉ biết bằng giá nào cũng không được để mất em!

Con nhỏ trúng đòn hiểm, quỵ liền. Nhỏ gục đầu vô ngực tôi thút thít khóc:

– Lần sau anh không có được làm vậy nghe anh. Làm vậy em cũng không chịu nổi đâu!

Tôi nở trong lòng một nụ cười khoái trá. Ít ra cái giá tôi trả đó cũng mua được một thứ đâu có tệ. Nhỏ Thư cũng đang đứng khép nép ở ngoài, đôi mắt nhìn vô trong, nửa lo lắng, nửa như ghen tị. Lại thở dài. Thiệt tình, có một con beo đã muốn bể đầu, có tới 2 con nữa, tôi cũng không biết cuộc sống của tôi mai mốt ra sao!

Phòng y tế của trại chỉ có 2 cái giường bệnh, nhưng chẳng mấy khi có người nằm. Trường hợp nặng thì chuyển viện, nhẹ hơn thì tụi nó uống thuốc xong xin ra ngoài liền chớ nằm ở đó làm gì, buồn thúi ruột. Tôi là trường hợp đặc biệt: nhẹ không ra nhẹ, nặng cũng không ra nặng. Chuyển viện không cho, về phòng cũng không cho nốt. Bởi vậy đành nghiến răng nằm thêm ở cái phòng y tế buồn tới nhức đầu đó vài bữa.

Cái phòng đó có duy nhất 1 cái tivi, tối ngày mở mấy cái chương trình cải lương ca nhạc tầm bậy tầm bạ theo sở thích của từng bác sỹ trực một. Mà cái trại này bác sỹ nào cũng già như quả cà, khó đăm đăm, nói chuyện nửa câu muốn hết chuyện. Duy nhất có một bà hôm tôi vô đầu tiên tương đối dễ chịu. Con nhỏ Mỹ Anh tối ngày căn đúng ca trực của bả, mon men tới xin vô thăm. Lần nào bả cũng gật đầu cái rụp.

Ngoài cái vụ xin thăm nuôi bất chợt đó, còn có một đường khác dễ hơn: mang cơm tới cho tôi ăn. Bác sỹ không đời nào đi ra căng tin bưng bo về cho tôi hết, nên toàn nhỏ Mỹ Anh làm. Con nhỏ bữa nào cũng lóc chóc đi lấy cơm thiệt sớm, ngồi coi tôi ăn trong y tế tới khi ăn xong mới chịu cầm cái bo không về. Kêu nhỏ đi ăn, lát qua dọn nhưng con nhỏ nhất định không có chịu. Đám bác sỹ mà đồng ý, dám nhỏ cầm 2 bo cơm vô ngồi ăn với tôi ở trỏng lắm.

Ngày thứ 3, tôi nghe trong người đỡ nhiều, chỉ còn sốt nhẹ, tính kêu xin về phòng nhưng lão bác sỹ già khọm già nhất định không chịu, kêu theo dõi nốt một ngày. Đang bực bội tính cầm cổ lão vặn ra thì nghe tiếng cửa mở. Chắc lại con nhỏ Mỹ Anh mang cơm tới – tôi đoán vậy. Nhưng lần này, người đang lúi húi bưng cơm vô lại là … con nhỏ Thư.

Thấy con nhỏ bữa nay mặt mũi coi bộ tươi tỉnh hơn hôm đòi ra mâm nhiều. Nhỏ make up nhẹ nhàng, mái tóc kiểu tomboy còn hơi ướt, bưng bo cơm đầy tú hụ, nhẹ nhàng lách vô. Lão bác sỹ càm ràm:

– Mỗi hôm một con nhỏ bưng cơm, mày đòi ra ngoài làm chi nữa!

Thiệt tình, lão hỏi một câu làm tôi buồn không để đâu cho hết. Bác sỹ trước hết phải có IQ cao chứ! Ra ngoài chơi với 2 con nhỏ không sướng hơn nằm một chỗ đợi tới giờ cơm mới được gặp sao! Thiệt tình, suy nghĩ chẳng có sâu xa chút nào hết, hèn chi có bằng bác sỹ mà phải vô cái trại nhỏ xíu này làm. Đang còn nghe bực bội, con nhỏ đã bước tới trước mặt tôi, kéo ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng kêu:

– Anh ăn cơm đi nè, chắc chiều là về thôi mà!

Mắt con nhỏ nhìn tôi chăm chú, đầy một vẻ dịu dàng. Tôi cũng hơi bất ngờ với ánh mắt lúc đó của con nhỏ, nhưng chỉ cười trừ, lấy cái muỗng xúc cơm ăn. Thấy nhỏ vẫn ngồi im, tôi kêu:

– Em về ăn cơm đi Thư, lát qua lấy bo cũng được mà!

Nhỏ hơi ấp úng, rồi đỏ mặt:

– Em ăn cơm rồi mà!

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến