Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Dục Uyển – Full

Kèo cá cược

Truyện Sex: Dục Uyển – Full


Phần 100

Dương thị.
Hôm nay là ngày tổ chức họp áo của Dương thị và nhà đầu tư mới. Dự án khu thương mại cao cấp Vịnh Thiên Sa đổ vỡ, khi chính phủ quyết định xây dựng khu dưỡng lão cộng đồng, khiến cho các nhà đầu tư ôm hận lần lượt rút vốn.

Dương thị lâm vào hoàn cảnh điêu đứng khi ngân hàng lại không đồng ý tiếp tục cho các khoản vay, thì bất ngờ vực dậy nhờ vào một chủ đầu tư giấu tên, là đề tài truyền miệng cho tất cả những người đang có mặt ở tại hội trường lúc này.

Thật ra hắn là ai…

Dương chủ tịch từ lâu đã có mặt, ông ngồi ngay ngắn vào bàn, đây là lần đầu tiên ông phải ngồi chờ đợi một người lâu như vậy, nhưng không còn cách này. Dương chủ tịch của bây giờ đã không còn là Dương chủ tịch của trước đây.










“Mộc thư kí! Có cần phải tổ chức họp báo rình rang như vậy không, cô nói đây chỉ là một cuộc gặp mặt đơn thuần, tại sao lại mời cả kí giả đến… tôi thấy nó quá long trọng” Dương chủ tịch lướt nhìn khắp hội trường, ít nhất gần cả trăm kí giả từ khắp các tòa báo trong thành phố đều đang có mặt, chưa kể đến những nhân viên của Dương thị.

“Chủ tịch! Đây là lầu đầu tiên Dương thị xuất hiện trước công chúng sau thất bại của dự án Vịnh Thiên Sa, chúng ta càng phải làm cho thật hoành tráng, để mọi người biết khí thế của Dương thị… đánh tan đi lời đồn đại phá sản của nhiều người gần đây” Mộc Thanh lên tiếng, lời lẽ họp lý, miệng lưỡi sắc sảo hoàn toàn thuyết phục được Dương chủ tịch.

Ông ta cảm thấy lời của Mộc Thanh rất đúng, cần phải cho những kẻ luôn muốn Dương thị sụp đổ phải thất vọng, và cũng cố lòng tin cho những nhà đầu tư luôn tin tưởng vào Dương thị, thì cuộc họp báo này rất cần thiết, nó đập tan nhưng suy đoán bất lợi từ trước giờ đến giờ.

“Vậy cứ làm theo lời của cô…”

“Ông yên tâm, chuyện này tôi nhất định xử lý thật tốt… hôm nay sẽ là một ngày khó quên nhất của chủ tịch Dương, tôi hứa…”

“Tích! Tách… tích… tách…”

Thời gian trôi qua. Đã hơn chín giờ, cả hội trường đều nhốn nháo cả lên, bởi vì nhân vật đầu tư thần bí nào đó vẫn chưa tới, có thể đây chỉ là một quả bom xịt, vốn không có chủ đầu tư nào rót tiền vào Dương thị, là do Dương thị tự bịa chuyện ra đánh lừa mọi người, che giấu đi tin tức sắp phá sản.

“Mộc thư kí! Tại sao chủ đầu tư vẫn chưa tới, không phải cô hẹn với họ vào hôm nay sao” Dương chủ tịch quay sang nhìn Mộc Thanh, đúng lúc người đó cũng đang bước vào.

“Chủ tịch! Người đó đến rồi…” Mộc Thanh hướng mắt nhìn ra cửa lớn.

Một người đàn ông có chiều cao thấp bé, trong bộ vest đen đang tiến vào. Tất cả ống kính, máy quay đều rọi thẳng vào người ông ta.

Bởi vì mọi người đều nhận ra ông ta. Chủ nhân thật sự của dãy đất ở Vịnh Thiên Sa trước khi nó lọt vào tay của Dương chủ tịch. Nói cho dễ hiểu hơn, chính người này đã bán Vịnh Thiên Sa cho Dương chủ tịch, hại ông ta gần như phải phá sản và kéo theo hàng loạt các dự án bị trì hoãn do chủ đầu tư rút vốn.

Mặc dù biết sự khó khăn của Dương thị không liên quan đến ông ta. Nhưng nếu Dương thị không bỏ hơn 60 tỷ mua Vịnh Thiên Sa, cũng không khiến mình rơi vào hoàn cảnh không thể cứu vãn, và vấn đề mà họ đang thắc mắc là…

“Tại sao ông ta lại có mặt ở đây” Dương Chủ tịch quay sang nhìn Mộc thư kí.

“Ông ta chính là chủ đầu tư mới” Mộc thư kí bình tĩnh lên tiếng, còn Dương chủ tịch lại giật cả mình.

“Cái gì…”

Dương chủ tịch bật người dậy, ông dùng sáu mươi tỷ để mua Vinh Thiên Sa từ tay người đó, người kia lại dùng số tiền đó đầu tư trở ngược lại Dương thị, cảm thấy có gì đó không ổn trong chuyện này, nhưng Dương chủ tịch vẫn lựa chọn tin tưởng Mộc thư kí.

Ông chỉnh sửa lại quần áo, rồi bước tới chào hỏi với chủ đầu tư mới của mình. Hai bên cũng lịch sự bắt tay xã giao qua lại. Nhưng khi bước vào bàn hội nghị thì chỉ có Dương chủ tịch là người ngồi vào ghế, còn người kia lại đứng yên không động đậy.

“Ông chủ Trịnh! Sao ông không ngồi xuống, chẳng lẽ… ông lại muốn đứng cho tới khi buổi họp báo kết thúc…”

“Xin lỗi chủ tịch Dương! Chỗ ngồi này không phải giành cho tôi… người nắm giữ 51% cổ phần của Dương thị vẫn chưa tới…”

Có phải ông đã quá đa nghi nhưng chuyện này thật sự rất mờ ám, nhưng có phải đã quá muộn rồi không. Dương chủ tịch mỉm cười nhìn ông chủ Trịnh.

“Thật không ngờ… đằng sau ông chủ Trịnh vẫn còn một đại nhân vật lợi hại như vậy… tôi thật tò mò về người này, không biết khi nào người đó mới đến…”

“Bên ngoài ồn ào như vậy… có lẽ ông chủ của tôi đã đến rồi”

Mọi người đều hướng mắt nhìn ra cửa, bên ngoài đang lao xao vì sự xuất hiện của một chiếc limousine đậu trước cửa. Chưa biết là ai nhưng họ nhận ra màu xe và biển số xe này là thuộc về ai, cho nên người chưa kịp bước xuống xe, thì máy ảnh và máy quay phim đã chuẩn bị sẵn. Tất cả kí giả, nhanh tay chụp lấy khoảnh khắc quan trọng khi chủ nhân của chiếc xe bước xuống.

“Tách… tách… tách…”

Nhưng không phải là một người mà là một đoàn người, có vẽ rất phô trương thanh thế.

“Cộp… Cộp…”

“Cộp… Cộp…”

Hàng loạt người đi vào, những bộ tây âu đắc tiền phẳng phiu, những đôi giày bóng lưỡng, phong thái tự tin của những kẻ luôn nắm phần thắng trên từng người trong số họ, đều bộc rõ qua từng cái liếc mắt đến cái nhếch môi mỉm cười. Không hổ danh những phần tử tinh anh của Hoắc Thị. Người nào cũng sáng chói.

“Họ không phải là người của Hoắc thị sao, đến đây làm gì…” Kí giả A lên tiếng.

“Có kịch hay để xem rồi đây…” Những kẻ khác lại hào hứng phấn khích.

Dương chủ tịch bật người đứng dậy, đôi mắt ông nheo lại khi nhìn thấy Hoắc Khiêm không mời mà xuất hiện trong buổi họp báo của mình, rất không thoải mái. Lần trước ông đến Hoắc thị đánh Hoắc Khiêm, có lẽ lần này hắn đến để phá đám.

“Mộc thư kí! Gọi bảo vệ… với những kẻ không mời mà đến, nơi này không hoan nghênh”

Hoắc Khiêm bước tới trước mặt Dương chủ tịch, thì người gọi là ông chủ Trịnh lại tự động nép sang một bên, cúi đầu chào, rồi lại kéo ghế ra cho Hoắc Khiêm ngồi xuống.

“Ông chủ Dương! Đây là người mà ông muốn gặp… người nắm giữ 51% cồ phần Dương thị”

Thái độ cung kính của ông chủ Trịnh làm cho tất cả mọi người trong hội trường đều ngỡ ngàng, mà Dương chủ tịch lại càng chấn động hơn. Những suy luận những chuỗi các sự kiện không đầu không đuôi, lại liên kết với nhau vô cùng mạch lạc, và dẫn tới chỗ Hoắc Khiêm.

Mãnh đất rẻ tiền ở Vịnh Thiên Sa vốn thuộc về Hoắc Khiêm dưới danh nghĩa của ông chủ Trịnh. Sau đó, hắn tung tin chính phủ sẽ cho xây dựng một khu nghỉ dưỡng cao cấp ở Hán Trình, khiến cho đất ở đó trở nên vô cùng đắt giá, còn đem Hoắc thị ra làm mồi câu nhử mọi người vào bẫy, khi cố tình mở họp tuyên bố cho cả thành phố biết. Hoắc thị nhất định phải có được Vịnh Thiên Sa, khiến cho tất cả mọi người tin vào tin tức của chính phủ là thật.

Thì ra ngay từ đầu ông đã bị đưa vào bẫy, tại sao ông lại bị đánh bại bởi một chiêu lừa đảo rẽ tiền này của thằng nhóc con đó.

“Hoắc Khiêm! Tên cặn bả tiểu nhân…” Dương chủ tịch tức giận mắng chửi.

“Chủ tịch Dương! Quan hệ của chúng ta hiện giờ là quan hệ đối tác, Hoắc thị còn là đại cổ đông lớn của Dương thị, điều này không cần tôi phải nói thêm… Dương chủ tịch cũng hiểu rõ hàm ý trong đó là thế nào”

“Thằng khốn! Mày đừng mong sẽ bước chân vào Dương thị dù là nửa bước, dù Dương thị có phải phá sản cũng không để mày có được”

“Vậy sao… nếu để Dương thị phá sản trong tay ông, vậy thì để tôi thay ông tìm ra người thích hợp để quản lý nó”

Hoắc Khiêm đứng dậy, chống tay xuống bàn. Hắn đảo mắt nhìn một lượt cả hội trường, hơn một trăm kí giả từ khắp các tòa soạn, đến cả ngàn nhân viên Dương thị và những nhân vật cấp cao của Hoắc thị.

“Lấy danh nghĩa đại cổ đông nắm vững số cổ phần lớn nhất của Dương thị, tôi muốn mở một cuộc họp hội đồng trị… bãi miễn chức vị chủ tịch của Dương Thăng”

Sau phát ngôn gây chấn động của Hoắc Khiêm, cả hội trường gần như đang dậy sóng, nổi phong ba. Tất cả mọi người đều đua nhau nói, nhưng chỉ là truyền miệng nhau thôi. Nội dung chính vẫn là nguyền rủa Hoắc Khiêm.

“Có cần đuổi cùng giết tận đến như vậy không, làm người cũng nên chừa cho người ta một con đường sống”

“Dương thị là do một tay Dương chủ tịch gầy dựng, bắt ông ta rời bỏ ghế chủ tịch, có phải quá đáng lắm không”

“Hoắc Khiêm đúng là quá tham lam, chẳng lẽ hắn còn muốn ngồi vào ghế chủ tịch của Dương thị”

“Thật là tàn nhẫn…”

Trước lời dị nghị của đám đông, không phải Hoắc Khiêm không nghe được. Nhưng hắn lại không hề quan tâm.

“Các vị… người mà tôi muốn tiến cử cho chiếc ghế chủ tịch của Dương thị là… Mộc thư kí” Hoắc Khiêm chỉ tay về phía người phụ nữ xinh đẹp đứng đằng sau của Dương chủ tịch.

Tất cả ống kính và máy quay nhanh chóng rọi vào người của Mộc Thanh, cô thư kí đầy tai tiếng của Dương thị, từ một cô sinh viên không có chút kinh nghiệm lại được chọn làm thư kí riêng cho chủ tịch ngay trong ngày đầu tiên đi làm, mọi người trong Dương thị trước giờ đều không ưa Mộc Thanh.

Họ cho rằng Mộc Thanh có thể leo nhanh lên vị trí thư kí, do khả năng leo lên người của chủ tịch rất giỏi, cô đã dùng khuôn mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng của mình để làm bàn đạp, họ chưa từng công nhận tài năng của cô.

“Ngay từ đầu nhìn thấy cô ta đã biết không phải hạng tốt lành, thì ra là thứ ăn cháo đá bát”

“Phải! Chủ tịch Dương đúng là mù rồi mới thích hạng phụ nữ như vậy”

Lại thêm những lời mắng chửi cay nghiệt nữa giành cho Mộc Thanh. Người không thể tin chuyện đang diễn ra chính là Dương chủ tịch, ông quay đầu lại nhìn Mộc Thanh, đối diện với vẻ mặt hoang mang của ông là nụ cười tự mãn đắc thắng của cô ta.

“Môc Thanh! Tại sao cô lại phản bội tôi… tôi tin tưởng xem cô như con gái ruột, còn đào tạo nâng đỡ cô suốt nhiều năm… giờ cô lại cấu kết với người ngoài hãm hại tôi, cô có phải là con người không…”

“Trước khi kể tội tôi… thì ông tự hỏi bản thân mình đã làm gì… cha à”

Mộc Thanh từng bước ép tới, khiến cho Dương chủ tịch ngã lại xuống ghế.

“Là cha sao… chuyện này là sao…”

“Đúng vậy, có phải là con riêng của ông ta…”

Tất cả mọi người trong hội trường đều ồ lên vì kinh ngạc. Khi nghe Mộc Thanh gọi Dương chủ tịch là “cha”, theo như mọi người biết Dương chủ tịch chỉ có một cậu con trai duy nhất không có con gái, còn người vợ của ông ta đã mất nhiều năm. Nếu tính theo tuổi tác thì đứa con trai Dương Phàm của Dương chủ tịch phải gọi Mộc Thanh là chị, vậy có nghĩa là Mộc Thanh được sinh ra trước khi Dương chủ tịch được gả vào hào môn làm rể.

Vậy xem ra tin tức năm xưa, Dương chủ tịch tham giàu, ruồng bỏ người yêu đang mang thai, bám đuôi con gái nhà giàu là sự thật rồi… nên mới có màn trả thù đầy kịch tính này, câu chuyện đời tư của Dương chủ tịch xem ra còn hấp dẫn hơn cả phim truyền hình.

“Nếu đã biết từ lâu chúng ta là cha con, tại sao không nói cho cha biết…”

“Nói cho ông biết để làm gì… ông vẫn cho rằng, tôi bước vào Dương thị làm việc là để nhìn nhận lại ông sao, Dương Thăng, ông có biết tôi chờ đợi ngày này suốt mười năm rồi không, ngày nhìn thấy ông mất hết tất cả” Mộc Thanh lên tiếng.

“Ông có biết tại sao tôi lại chọn ngày này để đánh bại ông không… vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi, tôi muốn ông mãi mãi nhớ kĩ ngày hôm nay… người phụ nữ mà cả đời ông không một lần muốn nhớ đến”

Mộc Thanh mỉm cười nhìn Dương chủ tịch, rồi xoay người đi, một vẽ đẹp quyến rũ lạnh lùng, ánh mắt đầy sắc bén nhìn tất cả mọi người xung quanh, âm thanh giày cao gót vừa dứt khoát lại hoàn toàn tự tin theo từng bước đi của Mộc Thanh, máy quay không thể bỏ sót một góc quay nào. Chân dung mới của chủ tịch Dương thị.

“Các vị kí giả! Có thắc mắc gì thì xin cứ đặt câu hỏi, chúng tôi sẽ giải quyết cho mọi người” Bành Tổng lên tiếng.

“Nhưng chỉ liên quan đến kế hoạch hợp tác của Dương thị và Hoắc thị, những vấn đề không liên quan thì miễn đặt câu hỏi” Ngô tổng lên tiếng.

“Được rồi! Chúng ta bắt đầu đi… các vị đã có câu hỏi nào chưa” Diêu tổng lên tiếng.

Vai trò của Hoắc Khiêm hôm nay, chỉ đóng một vai nhỏ là góp phần đã kích Dương chủ tịch, khiến cho ông ta càng thêm khốn khổ. Nên sau khi Mộc Thanh rời khỏi thì hắn cũng đi luôn, để lại chiến trường hỗn loạn cho ba lão già Bành Diêu Ngô tổng giải quyết.

Dương chủ tịch nhìn theo bóng lưng của đứa con gái rơi mà mặt mày méo mó đau đớn, hai tay đặt lên ngực, cúi mặt, cúi người và sau cùng là lăn đùng ra đất, cơn đau tim đã khiến ông ngã quỵ xuống sàn.

“Chủ tịch Dương… chủ tịch Dương!!! Mau gọi xe cấp cứu…”

Bên ngoài.

Hoắc Khiêm và Mộc Thanh đều đang ngồi trong xe…

“Cảm ơn cậu đã giúp tôi trả được thù” Mộc Thanh đầy tâm trang, cô quay người sang nhìn cửa sổ, mặc dù có cảm giác thỏa mãn trả được thù, nhưng khi ngày đó đến cô lại không cảm thấy vui như trong tưởng tượng của mình.

“Không cần cảm ơn, chỉ cần chị giúp tôi quản lý thật tốt Dương thị” Hoắc Khiêm lên tiếng.

“Khiêm! Tại sao cậu lại giúp tôi” Mộc Thanh quay người lại nhìn Hoắc Khiêm.

“Không phải tôi đã nói từ mười năm trước rồi sao… vì chị rất xinh đẹp”

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến