Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Chinh phục gái đẹp – Chương 3

Kèo cá cược

Truyện Sex: Chinh phục gái đẹp – Chương 3


Chương 3 – Phần 158

– Ai anh Đỗ, ông thầy của anh vẫn còn ở chỗ cũ à?
Đỗ Sơn Khôi hiện tại đã trở thành lái xe cho Đinh Nhị Cẩu, vốn Đinh Nhị Cẩu cũng muốn sắp xếp Đỗ Sơn Khôi vào làm trong văn phòng chiêu thương, như vậy thì hắn có thể dễ dàng hơn một chút, nhưng Đỗ Sơn Khôi không muốn, y vẫn cảm thấy lái xe thì không phải lo lắng gì đến công việc nhiều, đầu óc cũng thảnh thơi hơn.

– Vẫn còn ở đấy, thầy lớn tuổi rồi, cho nên cũng không đi được đâu xa nữa, thời gian trước thầy còn hỏi về em đấy, thầy còn nói em tiền đồ vô khả lượng, muốn em đến cho thầy xem lại tướng của em một chút, anh có cảm giác thầy bây giờ già rồi nên không còn tỉnh táo nữa, có một ngày thầy lại nói chuyện về em, lại khen em rất có đạo duyên, muốn độ em nhập đạo, anh nghe xong thấy lo lắng cho vấn đề thần kinh của thầy, nên đem tới bệnh viện khám, bác sĩ nói nói vì thầy lớn tuổi nên có điềm báo bắt đầu bị suy giảm trí nhớ, cho một đơn thuốc uống rồi quay trở về.

– Ha ha ha ha, thầy nói em có đạo duyên, cũng thú vị đấy, sắp tới có đi thôn Lê Viên, nhân tiện rẽ vào thăm thầy một chút, thời gian thật dài em cũng không có gặp thầy, ông lão này rất có ý tứ, dạy cho em Thái Cực thập tam thức, rất hữu dụng, hiện tại mỗi ngày sáng sớm em đều luyện, khoan hãy nói về tác dụng khác, chỉ cần tu thân dưỡng tính …nhất là dưỡng tính..được là tốt rồi…

– Được, em đến thăm chắc chắn là thầy rất cao hứng, cả đời cầu đạo, đến bây giờ già rồi, vẫn còn băn khoăn về đạo..










Đỗ Sơn Khôi lắc đầu cười khổ nói.

Khi Đỗ Sơn Khôi dừng xe ở trước cửa cồng nhà của ông lão Vương Gia Sơn, hắn đã trông thấy một thân ảnh yểu điệu, đang ở trong sân bận trước bận sau phơi nắng dược thảo, còn lão đầu tử Vương Gia Sơn hình như già thêm không ít, ngồi ở trên ghế xích đu lắc lư nhìn xem cô gái đang phơi thuốc.

– Dược thảo này không thể phơi quá dầy, dễ bị nấm mốc lắm.

– Cháu biết rồi ông, để cháu phơi mỏng hơn..

– Ừ, còn loại thảo dược kia a, đừng cắt lớn qua, dược liệu sẽ khó tan khi đun nấu, cắt ngắn nhỏ hơn một chút.

– Cháu biết biết rồi ông, phải cắt nhỏ một chút.

Cô gại không có chút gì là khó chịu khi cùng ông lão nói chuyện.

– Ới ông nội, thấy tạm ổn a, giờ đã có người giúp việc sai khiến.

Đinh Nhị Cẩu mang theo một bao đồ đạc bước vào cái sân nhỏ, đến gần bên cái ghế xích đu động la to..

– Ai ôi…. thằng nhóc con này, còn biết đường trở về à, mấy ngày nay ông thân thể không được thoải mái, còn tưởng rằng không thấy được mặt cháu đây này. Cháu đã hứa là chăm sóc cho ông đến lúc lâm chung, cũng không được đổi ý đấy nhé.

Vương Gia Sơn khi nhận ra người vào cổng là Đinh Nhị Cẩu, cao hứng liền đứng lên khỏi ghế.

– Hì..cháu hứa thì đương nhiên giữ lời rồi, lần này nơi cháu công tác đã gần nhà ông rồi, cháu vừa chuyển về thị trấn Lâm Sơn.

Đinh Nhị Cẩu nói ra.

– À.. đó là thăng chức lên hay là giảm xuống vậy?

Vương Gia Sơn lật đật nắm chặt tay Đinh Nhị Cẩu tay hỏi.

– Ông à.. hắn bây giờ là chủ tịch thị trấn rồi.

Đỗ Sơn Khôi đứng bên cạnh lớn tiếng nói.

– Chủ tịch trấn…chủ tịch trấn …ừ rất tốt.

Vương Gia Sơn rất là kích động, Đinh Nhị Cẩu đem vịn ông đưa trở về bên cái ghế dựa, đúng lúc này Phương Lệ Hồng mang cho Đinh Nhị Cẩu cái băng ghế dài mang đến bên cạnh của hắn.

Đinh Nhị Cẩu trông thấy Phương Lệ Hồng càng ngày càng đầy đặn dáng người, ánh mắt cũng nhịn không được đứng lên, Phương Lệ Hồng bỗng nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt nóng hừng hực của hắn thỉnh thoảng liếc qua ở trên bộ ngực sữa no đủ cao ngất cùng với cái mông đầy đặn vểnh lên của mình bồi hồi, cô hơi xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng không chút nào lảng tránh ánh mắt đầy lửa nóng của hắn.

– Anh đi sao lâu quá mới trở về vậy?

Phương Lệ Hồng hỏi thăm.

– Ừ..tôi bận việc quá.. cô mới đến hay là ở lại lâu nay?

Đinh Nhị Cẩu quay đầu hỏi Phương Lệ Hồng nói, lúc trước hắn đem Phương Lệ Hồng giới thiệu cho Vương Gia Sơn theo học dược mục đích để ông khuây khỏa, thật không ngờ Phương Lệ Hồng lại một lòng dốc tâm đến học, cho nên mới vừa rồi lúc nhìn thấy Phương Lệ Hồng cặm cụi phơi thảo dược, thật đúng là ngạc nhiên như từ trên trời rơi xuống.

– Tôi mỗi ngày chạy tới chạy lui, hôm nay tôi không có ca trực, nên tới sớm, như thế nào ? Không muốn cho tôi tới à?

Phương Lệ Hồng nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, ngồi xuống bên phải Vương gia Sơn.

– Trường Sinh …. Lệ Hồng không tệ, học dược rất có thiên phú, so với cháu thì mạnh hơn nhiều, lòng của cháu thì không tập trung về y thuật, còn Lệ Hồng thì khác, nó tựa như là dựa vào cái này để ăn cơm vậy.

Vương Gia Sơn hiền hòa nhìn Phương Lệ Hồng nói ra.

– Vậy thì tốt rồi, chỉ cần những món gia truyền của ông không mang vào quan tài là được, học trò chân truyền giờ cũng tìm được, ông nên nghỉ ngơi một chút, đừng nên liều mạng cứ làm như khỏe lắm vậy.

– Khục, ông đến cái tuổi này, còn liều mạng cái gì a..

Vương Gia Sơn cười cười nói, nhưng Đinh Nhị Cẩu lại có cảm giác lần này nhìn thấy Vương Gia Sơn, cảm giác ông quá già thật rồi, hơn nữa sự nhanh nhẹn giảm sút nhiều, thân thể so trước kia gầy gò hơn nhiều…

– Vậy là tốt rồi, hôm nay cháu trở về không có đi đâu cả, cùng ông uống chút..

– Được, uống chút, uống được ngày nào thì hay ngày đó..

Vương Gia Sơn có điểm không hào hứng lắm..

Đinh Nhị Cẩu sững sờ, cảm giác được lời này hình như là đã muốn buông xuôi, trước kia Vương Gia Sơn tuyệt sẽ không nói ra lời loại ủ rũ này, Phương Lệ Hồng cùng Đỗ Sơn Khôi đều không dám tiếp lời.

Đinh Nhị Cẩu cười cười nói:

– Ông nội khoan hãy nói, cháu thấy ông càng già càng dẻo dai, trên thế giới này bất cứ chuyện gì cũng không thể làm ông chán nản phải không ? Ông nói cái gì mà uống được ngày nào thì hay ngày đó, thật là buồn cười…

Tuy Đinh Nhị Cẩu cố tình châm chọc cười đùa nói với Vương Gia Sơn, nhưng trong nội tâm của hắn lại chua chát rất là lo lắng cho ông.

Một lát sau, Đỗ Sơn Khôi cùng Vương Gia Sơn ở trong sân đánh cờ, còn Đinh Nhị Cẩu cùng Phương Lệ Hồng ở trong phòng bếp phụ trách làm đồ ăn, hai người lúc này mới có cơ hội nói chuyện.

– Chủ tịch Đinh, tôi cảm giác ông hình như là bệnh rất nặng, chính ông tự bốc thuốc cho mình uống, tôi có kiểm tra cặn bã thuốc, phát hiện có mấy vị thuốc là trị liệu về bệnh phổi, tôi còn trông thấy lúc ông ho khan, có lúc ra máu, chuyện này đã không thể trì hoãn được nữa rồi, tôi khuyên qua ông rất nhiều lần đi bệnh viện, nhưng không nghe, vậy anh khuyên ông đi, đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện sức khoẻ, tuy Trung y rất tốt, nhưng kiểm tra sức khỏe toàn diện thì vẫn phải là dựa vào dụng cụ y khoa.

Phương Lệ Hồng trơ mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.

– Cô phát hiện từ lúc nào?

– Lúc tôi mới vừa đến thì đã phát hiện, nhưng không có nghiêm trọng như bây giờ.

Phương Lệ Hồng nói.

– Vậy tại sao vì cái gì mà không gọi điện thoại cho tôi, để tình trạng này chậm trễ đến bây giờ, cô là bác sĩ, cũng biết trị liệu kịp thời là có thể kéo dài sinh mạng, ông là một thầy thuốc Trung y, nên ông chỉ có tin vào chính mình, tôi gửi cô đến học Trung y, còn có một nguyên nhân nữa đó là vì cô là một bác sĩ, thì có thể chiếu cố tốt ông mỗi lúc sức khỏe không tốt, hiện tại thì thành như vậy, nếu hôm nay tôi không có tới đây, thì có phải là tiếp tục trì hoãn như thế này.

Đinh Nhị Cẩu bực tức, nên phát tiết ra ngoài, tuy hắn tận lực hạ thấp giọng, nhưng vẫn bị Vương Gia Sơn ngoài sân đã nghe được.

– Trường Sinh, cháu rêu rao bậy bạ gì đó ? Việc này cùng Tiểu Trần không có liên quan gì, cháu đừng trách nó, tại vì ông không muốn đi bệnh viện, ông là một thấy thuốc, tự biết mình có bệnh gì rất rõ ràng, ông sẽ không để cho người khác xem bệnh của ông đâu, như vậy thì mất mặt lắm đấy.

Đây là Vương Gia Sơn tự ngụy biện.

Đinh Nhị Cẩu buông ra con dao phay, sau đó đi ra ngoài, ngồi ở bên người Vương Gia Sơn, ông ngừng lại trong tay quân cờ, nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu, Đỗ Sơn Khôi biết hai người này có chuyện muốn nói, cho nên đứng dậy đi phòng bếp với Phương Lệ Hồng.

– Ông nội à, bộ cháu là cái loại không có tiền để chữa bệnh cho ông sao ? Cháu đã từng nói phụng dưỡng cho ông cho hết đời này, ông bị bệnh mà không chịu đi bệnh viện khám, ông làm cho trong lòng cháu xót xa làm sao chịu được ? Với lại khám bệnh thì đâu có tốn bao nhiêu tiền ?

– Trường Sinh, ý của cháu thì ông hiểu, những năm qua ông liên tục đi khiếu kiện nên đâu có còn tiền, còn cháu mặc dù bây giờ là chủ tịch trấn, nhưng thời gian tham gia công tác cũng đâu có bao nhiêu lâu, thì làm gì mà có dư bao nhiêu tiền ? Hơn nữa, tiền của cháu để còn phải tích góp cưới vợ, mua phòng ốc, đem lấy lo cho lão già này thì không đáng, đến lúc đó tiền thì hao phí, bệnh vẫn không hết, đây không phải là cả người, cả của đều không còn sao?

Đinh Nhị Cẩu thật không ngờ, Vương Gia Sơn thật đúng là bởi vì tiền không có, cho nên không chịu đi khám bệnh, ông nói cũng đúng theo lý của ông, tuy Đinh Trường Sinh đối với ông tốt, nhưng hắn lại không phải là ruột rà máu mủ gì của mình, người ta không có nghĩa vụ phải lo cho mình tất cả mọi chuyện, cho nên Vương Gia Sơn cũng không có xem chuyện mình bệnh là to tát…

– Ông nội, cái gì cũng đừng nói nữa, đợi sáng mai, cơm nước xong xuôi chúng ta đi thẳng đến tỉnh thành, trong tỉnh không chữa được thì đi đến Bắc Kinh, cho dù đến lúc đó cần phải mời bác sĩ từ nước ngoài, cháu cũng sẽ mời, vấn đề tiền bạc ông không cần quan tâm, cháu có tiền, những thứ khác không nói, chính cháu tại thôn Lê Viên cùng người khác hùn vốn trồng Việt Quất, mỗi năm thu nhập được mấy trăm ngàn khối tiền, cho nên chuyện chữa bệnh này chỉ là một phần nhỏ, vì thế chuyện tiền chữa bệnh, ông không cần lo lắng.

– Trường Sinh, người với người duyên phận đều là do thiên định, đừng phí sức lực nữa, cháu cũng không cần dụ ngọt ông, mà nếu có tiền thì đó là tiền của cháu, hai nhà chúng ta quan hệ như này là quá tốt rồi, cháu muốn cho ông thiếu nợ cháu à, ông chưa có chết được đâu, cháu nói thử xem, thời điểm này ông ra đi thì làm sao nhắm được mắt ?

– Ha ha …ông nội..cháu biết, ông còn có một tâm nguyện chưa thực hiện được, ông có phải là muốn nhìn con của cháu sinh ra ấy ư, giờ ông đang bị bệnh mà không chịu đi khám, chắc con của cháu sau khi sinh ra chỉ còn có một người ông duy nhất cũng không có gặp mặt được rồi, ông thấy con của cháu đáng thương biết bao, cha mẹ cháu chết sớm, cũng không có còn ông bà chi cả, xem ra con của cháu cũng giống như mạng cháu rồi.

Đinh Nhị Cẩu nói tràn đầy thê lương.

– Ai da.. Trường Sinh, đừng có bịp bợm ông nữa, vợ của cháu có tin tức manh mối gì đâu, làm gì mà có sinh ra ra hài tử, hừ.. nhanh đi dọn cơm, ông đói rồi.

Vương Gia Sơn thật ra ý đã động, nhưng không muốn lộ ra ngoài mà thôi, hơn nữa những ngày này, ông nhìn cái cô gái gọi là Phương Lệ Hồng này rất tốt, thông qua thường ngày trò chuyện cũng dần dần biết được tình huống gia đình của cô như thế nào, Vương Gia Sơn đối với Phương Lệ Hồng này rất vừa ý, nên muốn tác hợp thoáng Đinh Nhị Cẩu cùng với Phương Lệ Hồng.

– Ai nói cháu chưa tìm được vợ, ông nội có muốn không muốn gặp mặt không?

Đinh Nhị Cẩu đã nghĩ đến phương pháp đem Vương Gia Sơn thuyết phục đi bệnh viện, cho nên dứt khoát cùng Vương Gia Sơn giải bày nói chuyện.

– Đã có? Nơi nào? Thật không ?

– Ông nội, ông xem mặt cháu có gian không?

– Hừ..nhìn rất gian..

– Vậy được rồi, ông nhìn vào mắt cháu đây, không tin là cháu đã kiếm được vợ đúng không?

– Vậy, cô ấy đang làm gì?

– Bác sĩ, giống như là Phương Lệ Hồng vậy.

– Hả.. cũng là bác sĩ? Công tác ở đâu vậy?

– Công tác tại bệnh viện nhân dân đệ nhất Giang Đô, ông có đi không ? Tại đó mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô ấy….

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến